Chương 3

Lý công tử còn chưa đã thèm, hắn sờ sờ hai cái bánh bột ngô, cắn răng một cái, da mặt dày thêm mà nói: “Cô nương có thể phết thịt vụn lên hai cái bánh này hay không, tại hạ lại trả cho ngươi thêm hai văn!”

Đương nhiên là không thành vấn đề!

Tuy đã tự an ủi bản thân là nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền, như khi đến đây vẫn có chút lo lắng.

Bây giờ khi bán bánh bột ngô, quan trọng chính là khách nhân có thích hay không, cuối cùng Lận Hà cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nàng chỉ mang theo bốn mươi mấy cái bánh, cũng không cố ý rao to, những người vô tình đi ngang qua đây, mỗi một người đều là tò mà mà nếm thử món mới, sau đó nhận ra hương vị không tệ, trực tiếp một lần lấy mấy cái!

Có một người thậm chí còn lấy hết mười cái bánh bột cô còn lại, Lận Hà nhìn hắn một cái, ăn mặc rất bình thường, chắc chắn là cực kỳ thích ăn ngon!

Nàng vẫn luôn tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của mình!

Bên cạnh còn có một tiểu thương khác bán bánh bột ngô mà nghiến hàm đến ê cả răng, nhưng không có cách nào cả, bánh bột ngô của hắn chính là loại bánh bình thường chưa lên men, dù là mới làm lúc sáng, nhưng bây giờ cũng đã nguội lạnh, cũng không có lớp thịt vụn như của Lận Hà, nhiều lắm cũng chỉ là bỏ lên bánh thêm chút dưa muối.

Thấy trước mắt đã không còn nhiều người, tiểu thương nói chuyện với Lận Hà: “Ngươi dùng thịt gì làm tương vậy?”

Lận Hà đếm đếm, trong rổ còn thừa lại ba cái bánh, là phần ăn trưa nàng để lại cho bản thân: “Không phải loại thịt gì quý cả, có khi còn chịu ảnh hưởng của thời tiết, nhiều ngày cũng chẳng có mà bán.”

Khi nghe thấy chỉ bán được có vài ngày, tiểu thương kia thở phào nhẹ nhõm, nếu là ngày nào cũng bán, chuyện làm ăn của hắn cũng không thể kéo dài được.

Lý Lương cầm mười bánh bột ngô nóng hôi hổi vội vàng chạy về Quốc Tử Giám.

Ngày mùa đông, những học trò nhờ hắn mang đồ ăn đến đều đưa cao tay, họ đều đang đứng trước sảnh đường chờ hắn: “Lý huynh nhanh lên, phu tử sắp đến rồi!”

“Đừng vội đừng vội.” Lý Lương thở hồng hộc đưa bánh bột ngô chia cho mấy vị đồng môn: “Lần sau đừng bảo ta đi nữa, mệt chết người!”

“Đã đánh cược thua thì phải chịu, nếu Lý huynh không có câu đối đáp, tất nhiên là phải để Lý huynh đi mua rồi, chẳng qua……” Có vị học trò nhíu mày nhìn chiếc bánh kẹp, màu vàng vàng, kẹp giữa là một thứ thịt không biết tên: “Đây là cái gì? Lý huynh đang đối phó qua loa với bọn ta sao.”

Vừa nghe thấy câu này, Lý Lương cảm thấy không vui, hắn đã tự mình ăn qua —— mỹ nhân bán bánh nói đây là tương gạch cua, tất nhiên, hắn không muốn để người khác biết món ngon này có liên đến con cua kia: “Nếu đã như vậy, ngươi cho ta cái bánh bột ngô đó đi.”



Nhưng mà cho đi rồi, không phải bản thân mình không có gì sao?

Tên học trò đó do dự, đã ăn hết hai cái bánh gạch cua nhưng còn chưa đã vị ー Lý Lương, đã đưa tay lấy bánh bột ngô về lại, há miệng thật to rồi cắn một cái!

Thơm! Thật là thơm!

Cho dù đã ăn hết hai cái, hắn vẫn cảm thấy món này ngon lạ kỳ!

Những người khác thấy Lý Lương ăn, cũng thử thăm dò mà cắn một ngụm, rộp rộp —— đây là mặt bánh bột ngô xốp giòn, sột sột —— đây là phần tương gạch cua mềm mại, sột soạt —— đây là miếng rau diếp giòn ngọt, hòa quyện lại với nhau, có thể gọi là mỹ vị nhân gian luôn!

“Ôi, này bánh bột ngô ăn ngon thật!”

“Không tệ không tệ, Lý huynh mua ở đâu vậy, tại hạ quyết định sau này sẽ ăn món của nhà họ!”

“Mua ở trước cửa Quốc Tử Giám, hắc hắc hắc, là của một tiểu nương tử xinh đẹp!”

“Vậy mà là một tiểu nương tử?!”

“Dáng vẻ như thế nào?”

Lý Lương lắc đầu bày đầu ngâm câu đầu: “Thân tài nhi, tảo thị yêu nhiêu, toán phong thố, thực nan miêu.”

(*)Đây là câu trong 《 Hợp hoan đái 》Liễu Vĩnh*, miêu tả nữ tử mĩ mạo yêu kiều, đây cũng coi như là bài thơ xuất chúng mà lại lớn mật, mọi người không nén được tò mò.

*Hợp hoan đái:

Thân tài nhi, tảo thị yêu nhiêu.

Toán phong thố, thật nan miêu.

Nhất cá cơ phu hồn tự ngọc, canh đô lai, chiêm liễu thiên kiều.



Nghiên ca diễm vũ, oanh tàm xảo thiệt, liễu đố tiêm yêu.

Tự tương phùng, tiện giác hàn giới giảm, phi yến thanh tiêu.

Đào hoa linh lạc, khê thủy sàn [ thủy viên ], trọng tầm tiên kính phi dao.

Mạc đạo thiên thù nhất tiếu, tiện minh châu, vạn hộc tu yêu.

Đàn lang hạnh hữu, lăng vân từ phú, trịch quả phong tiêu.

Huống đương niên, tiện hảo tương huề, phượng lâu thâm xử xuy tiêu.

Dịch nghĩa:

Dáng người mà, sớm đã thấy quyến rũ xinh đẹp.

Tính toán kỹ lưỡng, thật khó miêu tả.

Da thịt như ngọc, hơn thế nữa, chiếm giữa ngàn sự mềm mại.

Giọng hát tươi đẹp điệu múa quyến rũ, miệng e thẹn lại ríu rít như chim oanh, eo thon nhỏ hệt như cành liễu.

Từ khi gặp nhau, cái lạnh cũng giảm, âm thanh chim yên cũng không còn.

Hoa rơi man mác, suối róc rách, tìm lại đường mòn tiên cảnh không xa

Chớ có cười rồi mời thêm ngàn chén, ngay cả minh châu, phải có vạn hộp mới có thể cầu.

Đàn lang nếu có may, từ phú cao rộng, ném quả phong tiêu

Huống chi năm ấy, đã cùng với nhau, cùng thổi tiêu ở nơi Phương Lâu. (Tham khảo chứ không bản bản dịch chuẩn)