Chương 2

Lận Hà lấy bếp lò ra, vì để khói không hun vào những người khác, nàng bày sạp hàng ở phía đằng sau, đốt mấy cây củi, nhóm bếp lên, ở trên đặt một khối sắt, chờ khi ván sắt nóng lên, lại đặt bánh bột ngô đã lạnh cứng lên nướng lại.

Làm xong mấy chuyện này, nàng cũng giống như những người khác, chậm rãi chờ đợi cửa mở ra.

Giờ Thìn một khắc, cửa lớn của Quốc Tử Giám mở rộng, bên trong có rất nhiều học trò bước ra, nhóm tiểu thương vốn trầm lặng bắt đầu tỉnh táo, mở miệng la to.

Bán màn thầu, bán bánh bao, bán mì sợi hoành thánh gạo cháo, ngoài ra còn có cả món cháo ngọt quả chiên, tào phớ trộn bột đậu, đủ loại đủ thứ, sự náo nhiệt này hệt như những quán vỉa hè bên đường ở hiện đại.

So sánh với họ, bánh bột ngô lạnh lẽo của Lận Hà lại bình thường mà khó ăn, cơ bản kaf không người nào ghé đến.

Nàng cũng không gấp gáp, mấy ngày trước đây cũng đều như vậy cả, nàng điều chỉnh độ nóng của tấm sắt, không đến mức khiến bánh bột ngô trở nên cháy khét, chỉ chốc lát sau, lại có một học trò của Quốc Tử Giám bước ra.

Y phục trên người đối phương có chút cũ, đã giặt đến bạc trắng, đứng ở cửa nhìn quanh khắp nơi, một lát sau, lại đi về phía Lận Hà: “Làm phiền cô nương làm hai cái bánh.”

Lận Hà cười tươi đầy nhiệt tình, vừa mở miệng đã nhận ra đối phương: “Lý công tử vậy mà lại muốn lấy nhiều hơn một chút à? Hôm nay tiểu nữ mang thức ăn mới đến, vừa lúc để ngươi nếm thử.”

Ở cổ đại thì người đọc sách có địa vị cao, người đến bán buôn trước cửa Quốc Tử Giám đều chỉ là một vài bình dân bá tánh, những tiểu thương khác đối với “Khách nhân” khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân, Lận Hà lại vẫn luôn cười tủm tỉm, hơn nữa nàng lớn lên rất xinh đẹp, gương mặt Lý công tử ửng đỏ: “Thức ăn mới là cái gì vậy?”

Lận Hà liền cười đưa cái bình màu đen kia mở ra: “Một loại thịt vụn, có thể bôi lên mặt bánh bột ngô.”

Lý công tử ló đầu sang, nhìn thấy bên trong là một loại tương có màu hơi vàng, hắn không nhận ra được tương này làm từ thịt gì, nhưng lại ngửi được mùi thơm, đặc biệt rát thơm, giống như mùi dầu mùa thu, làm nước bọt hắn ứa ra.



Nhưng dù sau đó vẫn là thịt, nhất định là không rẻ.

Gia cảnh nghèo nàn, chỉ có thể ăn cơm trộn đường Lý công tử lắc đầu: “Thôi, lấy cho ta hai cái bánh bột ngô là được.”

Hắn có chút xấu hổ, Lận Hà lại không nói thêm gì khác, nhanh nhẹn lấy ba cái bánh bột ngô từ trên miếng sắt, lấy hai cái từ trong đó ra hai cái cho Lý công tử, một cái khác dùng dao cắt một đường ở giữa: “Hôm nay là ngày đầu tiên đưa ra món mới, ba người mua đầu tiên miễn phí ăn thử, mong rằng Lý công tử đừng từ chối.”

Lý công tử vốn định rời đi, vừa nghe mấy câu này, lại do dự mà dừng lại.

Lận Hà đã phết tương đều lên hai mặt của ruột bánh, thứ tương có màu vàng kim này thật ra là nàng dùng phần gạch cua nổi phía trên nồi nước để làm ra, thật không còn cách nào cả, không có tiền mua để mua miếng thịt ngon, chỉ có thể dựa vào những thứ trong sinh hoạt hằng ngày, cũng may con người bây giờ ghét việc ăn cua, vừa lúc để lại cho nàng cái món hời này.

Sau khi phết tương xong, lại kẹp vào giữa bánh một lá rau diếp, chỉ đơn giản như vậy là xong món ăn: “Một bánh bột ngô là một văn tiền, thêm thịt vụn là hai văn, Lý công tử nếu cảm thấy ngon thì lần sau lại đến nha.”

Hai văn tiền có thể mua được một cái bánh bao thịt, vậy thì tính ra, một cái bánh bột ngô thêm một lớp thịt vụn bên ngoài thật sự không có lời..

Nhưng cuối cùng cái này là miễn phí, Lý công tử cũng không nói cái gì, hắn nhận bánh rồi chuẩn bị quay về Quốc Tử Giám, khi đến gần thì mùi thơm kia càng nồng thêm, cứ xộc vào trong lỗ mũi của hắn, hắn không thể nhịn nổi mà cắn lấy một miếng..

—— Hoàn toàn khác với cái bánh bột ngô lạnh lẽo lúc trước, sau khi dùng ván sắt hâm nóng thì bánh vừa xốp vừa giòn, bên ngoài có thêm một lớp da màu vàng, trong miệng cũng vang lên những tiếng giòn tan, có thể cắn xuyên qua lớp ngoài một cách dễ dàng, nếm được bên vị rau diếp cùng với tương cua bên trong.

Người ta còn chưa cảm nhận được vị ngoài của bánh, trong nháy mắt thì hương vị gạch cua bá đạo đã xâm lấn toàn bộ khuôn miệng. Trước đến nay Lý công tử làm sao có thể nếm qua được mỹ vị như thế này? Hắn thật sự nghi ngờ đầu lưỡi của mình, sốt gạch cua xào dầu này béo mà không ngấy, trong miệng chút béo ngọt, trong miệng có thêm cảm giác giòn rụm, nhất là cảm giác mềm mại ở trên đầu lưỡi.

Bởi vì là tương, nên vị mặn cũng chiếm phần lớn, nhưng lại có cảm giác vị ngọt thịt nhiều hơn, lại có lá rau diếp giòn giòn trung hòa đi cái béo, cắn một cái lại một cái, chỉ cắn vài miếng, bánh bột ngô vậy mà đã hết sạch rồi?