Chương 2

2.

Sở Lâm Lang nói, trước khi nàng xuất giá, muốn tổ chức hôn lễ cho ta và Tiêu Dịch.

Mặc dù không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được, chúng ta tâm ý tương thông.

Tiêu Dịch đứng ngay sau lưng Ngũ hoàng tử, nghe xong lời này, âm thầm dò xét Sở Lâm Lang, sau đó mới cất bước đi ra, vẫn là một câu: "Thuộc hạ nhận mệnh.”

Sở Lâm Lang liếc hắn một cái: "Nếu ngươi dám không tốt với A Ý, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Ta cùng Tiêu Dịch sóng vai đứng chung một chỗ, cười hì hì nói: "Cô nương, có người ở đây, hắn không dám.”

Nói xong, liền lặng lẽ nắm tay Tiêu Dịch.

Ta nghĩ vậy.

Nếu chúng ta đều sắp thành thân, vậy làm cái gì cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng tay Tiêu Dịch cũng rất cứng, bất động mặc cho ta nắm.

Lạ thật.

Ta thấy Sở Lâm Lang mỗi lần như vậy, Ngũ hoàng tử đều nắm lại nàng, sau đó lại nhẹ nhàng xoa nắn hai cái.

Nhưng ngày hôm sau, Quỷ Cốc xảy ra chuyện.

Sở Lâm Lang không thể phân thân ra được, chỉ có thể để cho ta trở về một chuyến.

Ta có chút luyến tiếc Tiêu Dịch.

Vì thế, đêm trước khi rời đi, ta trèo cửa sổ vào phòng của hắn.

Ánh trăng như luyện, hắn mới vừa tắm xong, vạt áo còn hơi mở ra, ta nhìn hắn, không tự chủ có chút quẫn bách: "Cái kia, ta... ta đi ra ngoài trước."

Hắn mím môi, khép vạt áo lại, sau đó gật đầu.

Ta chuẩn bị rời đi thì thấy một bức tranh trên bàn.

Chỉ có một nửa, một nửa khác bị che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, phía trên là một nữ tử.

Tiêu Dịch ở phương diện này có chút trình độ, thậm chí còn rất ngưỡng mộ những người có kỹ thuật vẽ cao siêu.

Lúc trước chính là bởi vì hắn muốn mua một bức họa của Sở Lâm Lang, ta mới quen biết hắn.

Nhưng ta chưa từng thấy bức tranh nào do chính tay hắn vẽ.

Vẫn là một nữ tử.

Ta có chút tò mò, đến gần hai bước, muốn cầm lên nhìn một chút.

Sắc mặt Tiêu Dịch đột nhiên thay đổi, che khuất tầm mắt ta, rũ mắt nhìn ta: "A Ý.”

Ta có chút sững sờ, ngước mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ thần sắc của hắn, ánh mắt đã bị tay hắn che lại, ngay sau đó, chóp mũi truyền đến một trận trầm hương dễ ngửi, có một chút xúc cảm lạnh lẽo dán lên môi tôi.

Hắn đang hôn ta.

Hôn một cái, hắn chậm rãi ôm eo ta, thật lâu sau, mới buông kiềm chế đối với ta ra, sau đó khàn giọng mở miệng: "A Ý.”

Một buổi tối như vậy, hai tiếng "A Ý", làm cho ta hận không thể đem hết chân tình của mình toàn bộ nâng đến trước mặt hắn.

Ánh mắt của hắn thật sáng.

Cho nên ta lại chủ động tiến tới hôn hắn một cái, sau đó mở miệng: "Ta phải rời đi một chuyến, đại khái nửa tháng sau mới có thể trở về.”

Lời này vừa dứt, hắn cười cười, nói: "Không sao, ta chờ nàng.”

“Chờ nàng trở về chúng ta sẽ thành thân.”

Ta càng thêm cao hứng, cũng là thật sự không muốn rời xa hắn, vì vậy ta nói: "Cô nương nói, chờ chúng ta thành thân, cũng sẽ không cần đi theo bên cạnh nàng, ta có rất nhiều nơi muốn đi, đên lúc đó chàng đều theo ta đi, được không?"

Ta nói xong, hắn sửng sốt thật lâu, tay nắm cánh tay ta không tự chủ tăng thêm lực.

Thật ra là không đau.

Nhưng ta nhìn bộ dáng này của hắn, có chút hoảng hốt, không tự chủ được kêu đau: "Tiêu Dịch, chàng bóp đau ta.”

Hắn lúc này mới giật mình nhận ra động tác của mình, vội vàng vén ống tay áo của ta lên nhìn, sau đó xin lỗi ta: "Vừa rồi ta đang suy nghĩ, không chú ý, thật xin lỗi, A Ý.”

Ta khoát tay áo: "Không có việc gì.”

Hắn cau mày, suy nghĩ một lát: "Nhưng Ngũ hoàng tử đối với ta có ơn tri ngộ, ta tạm thời còn không muốn rời khỏi ngài ấy, chờ một đoạn thời gian được không?"

Ta giật mình: "Hóa ra là chàng đang lo lắng cái này, không có việc gì, ta vừa lúc cũng ở bên cô nương nhiều hơn, về phần chúng ta, còn nhiều thời gian, chỉ cần còn ở cùng một chỗ, bao lâu cũng được.”

Ta quả thật không cảm thấy ý nghĩ này của hắn có cái gì không tốt.

Cũng không nhất định hiện tại phải cùng hắn đi đến chân trời góc bể.

Hắn muốn làm gì, ta đều ủng hộ hắn.

Cũng không biết có phải do ta ảo giác hay không, ta nói xong những lời này, Tiêu Dịch phảng phất trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

Giống như không thể đi theo bên cạnh Ngũ hoàng tử, đối với hắn mà nói, là tiếc nuối vô cùng lớn.