12.
Cứ như vậy trôi qua một năm rưỡi.
Người phủ Thái Tử mang tới tin tức.
Sở Lâm Lang sắp sinh.
Ta cực kỳ cao hứng, vừa thu dọn hành lý, vừa sai người chuẩn bị ngựa: "Ta muốn về kinh đô một chuyến.”
Lục Thanh Y ở bên cạnh sâu kín nhìn, có chút không vui: "Nàng không phải chán ghét hắn sao?”
Ta hỏi: "Ai?”
Hắn do dự hồi lâu, mới trả lời tôi: "Tiêu Dịch.”
“Chuyện này có quan hệ gì với hắn?”
Ta là trở về gặp Sở Lâm Lang, cũng không phải tìm Tiêu Dịch.
Lục Thanh Y ngước mắt, nhấp một ngụm trà: "Ồ, nàng không biết sao? Lần này hắn là người phủ Thái tử phủ phái tới đưa tin." Hứng thú của ta nhất thời bị dập tắt một nửa.
Thật xui xẻo.
Quả nhiên, lời này không bao lâu, đã có người tới tìm ta: "Ý cô nương, vị đại nhân phủ Thái tử kia nói muốn gặp người.”
Ta rầu rĩ lên tiếng: "Không thấy, bảo hắn cút.”
Người ngoài cửa khó xử: "Nhưng người nọ nói, ngài ấy có chuyện quan trọng muốn nói với người, xin người nhất định phải gặp mặt.”
Ta tùy ý ứng phó: "Như vậy, ngươi đi đem thức ăn hôm nay chuẩn bị cho Vượng Tài bưng cho hắn, nếu hắn ăn, ta sẽ đi gặp hắn.”
Vượng Tài, là một con chó nuôi bên cạnh ta.
Kỳ thật thức ăn của Vượng Tài ăn cũng không tệ.
Nhưng Tiêu Dịch có chút tâm cao khí ngạo, tất nhiên sẽ không ăn đồ ăn của chó.
Lục Thanh Y cười đến có chút không dừng lại được, trông rất cao hứng.
Ta có chút không nói lên lời: "Lại cươi, đợi lát nữa mặt bị chuột rút ta cũng mặc kệ ngài.”
Lục Thanh Y chớp chớp mắt, ừ một tiếng: "Được, nghe ý chúng ta, không cười nữa." Hắn là người…
Ta cũng không quên, lần đầu tiên gặp mặt, hắn gọi ta là "Tiểu nha đầu".
Chỉ là ta không nghĩ tới chính là, Tiêu Dịch ăn chén cơm kia.
Phải nói là ta đã bị sốc.
Bởi vậy, thật sự là rất muốn gặp hắn.
Không vì cái gì khác, chính là muốn nhìn xem vừa ăn xong cơm trưa của Vượng Tài mặt có tái nhợt hay không.