Chương 95: Lôi đình*

(*Lôi đình là sấm sét lớn. Tại mị thích để nguyên văn vậy thoyy)

Ngày hôm đó nói chuyện này không truyền tới, thế nhưng Cố Huy Ngạn lại tự mình hạ lệnh, để Cao Nhiên dọn đến Phật đường vì Lâm Vị Hi cầu phúc.

Loại chuyện trong nội trạch này, một cọc này không phải tên tuổi đường hoàng mà ra. Cao Nhiên đi cầu phúc, thế nhưng ai cũng biết, phúc khí là cầu không hết, Cao Nhiên không có con cái, tuổi già cũng sẽ không ra được.

Nói là hối lỗi, thực ra là giam cầm.

Lão phu nhân Anh quốc công hôm đó về nhà liền ngã bệnh. Bệnh này bị rất nặng, trong phủ Anh quốc công chén thuốc ra vào không ngừng, toàn bộ quốc công phủ dường như đều đắm chìm trong cặn thuốc cay đắng, đuổi đi không được.

Hàn thị một mực để cho người ta để ý nghe ngóng, rốt cục đợi bà ta thăm dò được chuyện của Cao Nhiên, mặt không còn chút máu đứng yên tại chỗ, cái chén trong tay "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ thành hai nửa.

Cao Nhiên rõ ràng là thế tử phi, tại sao lại bị giam vào bên trong Phật đường? Loại địa phương kia vừa ướt lại vừa lạnh, quanh năm suốt tháng sẽ không nhìn thấy bất kỳ người ngoài nào, ăn cơm cũng sẽ không quá tốt. Nửa đời người Cao Nhiên có thể diện tôn quý, làm sao có thể chịu được loại tội này đây?

Hàn thị giống như là người mất hồn, nước mắt chảy ngang xông vào viện tử lão phu nhân đang dưỡng bệnh, đến cả tóc tai bù xù cũng không đoái hoài tới: "Lão tổ tông, ngài mau cứu tam tiểu thư đi! Nàng là cô nương của quốc công phủ, thân phận cao quý cỡ nào, tuổi già sao có thể ở bên trong Phật đường như một am ni cô sống qua ngày đây?"

Hiện tại lão phu nhân Anh quốc công không chịu nổi ồn ào, đại nha hoàn bên người lão phu nhân vừa nghe thấy có người cao giọng gọi bà ta thì vô cùng giận dữ, sắc mặt không tốt quẳng rèm ra, ánh mắt sắc nhọn giống như đao: "Lão tổ tông đang dưỡng bệnh bên trong đó, kẻ nào miệng lưỡi không sạch sẽ dám ở chỗ này cãi lộn?"

Hàn thị hướng cửa chạy tới, nhưng vừa chạy tới sát khung cửa đã bị người đẩy ra ngoài. Tay Hàn thị giống như cành cây khô điên cuồng khua loạn, phối hợp với bộ tóc toán loạn của bà ta, nhìn thấy làm người ta cực kỳ sợ hãi: "Ta muốn gặp lão tổ tông, các ngươi để ta đi gặp lão tổ tông. Người không thể mặc kệ tam cô nương được, người làm như vậy, không sợ ngày sau gặp báo ứng sao?"

Đại nha hoàn nguyên lai chỉ là chán ghét Hàn thị ầm ĩ, bây giờ nghe lời nói này, quả thực thái độ hung dữ, lập tức trừng mắt lên: "Ngươi điên rồi? Ngươi là thân phận gì, dám nguyền rủa lão tổ tông. Các ngươi còn lo cái gì, thiếu tay vẫn là thiếu chân a, còn không mau đem nàng kéo xuống!"

Hàn thị vẫn kêu ô ô, vô cùng huyên náo, đại nha hoàn nghe được bên trong truyền đến tiếng động nặng nề, hữu khí vô lực: "Để cho nàng ta đi vào."

"Lão tổ tông. . ."

"Để cho nàng ta đi vào, ta có việc hỏi nàng ta."

Rốt cục Hàn thị cũng yên tĩnh lại, bà ta thô sơ giản lược dùng mu bàn tay lau mặt một cái, lại cực nhanh vuốt lại tóc, bước chân tinh tế đi vào nội thất.

Bên trong phòng để ba cái chậu than, lại thêm mùi thuốc cả ngày không tiêu tan, lúc vén rèm lên một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, cái mùi kia tuyệt đối không thể nói rằng nó dễ ngửi. Hàn thị nhịn xuống xúc động muốn ho khan, đê mi thuận nhãn quỳ xuống trước mặt lão phu nhân Anh quốc công: "Lão tổ tông."

Bà ta giống như thường bình thường tiếp nhận mỹ nhân chùy trong tay nha hoàn, nhưng bị lão phu nhân ngăn lại. Lão phu nhân Anh quốc công trên đầu mang theo hộ ngạch*, sắc mặt vàng như nến, cả người bệnh tật tựa lên trên giường cất bước, hình dung hết sức khó coi. Ốm đau đối với bất kỳ người nào cũng đối xử như nhau, bộ dạng này bây giờ của lão phu nhân Anh quốc công, nơi nào còn giống quý phu nhân.

Hàn thị chỉ nhìn một chút cũng không dám lại nhìn nữa, chẳng biết tại sao, bà ta luôn cảm thấy ánh mắt lão phu nhân là lạ, nhìn vào bà ta cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.

"Hàn thị, ta hỏi ngươi, nhi tử của ta xảy ra chuyện hôm đó, sau khi hắn từ chỗ ngươi ra ngoài, đến cùng là đi đâu?"

Trong lòng Hàn thị giật mình, con mắt dò xét lặng lẽ hướng lên trên: "Mọi chuyện đều đã qua đi lâu rồi, ngài nghĩ đến chuyện này làm gì?"

"Ta không hỏi ngươi cái này!"

Lão phu nhân Anh quốc công đột nhiên rống to, Hàn thị bị thanh âm khô khan tức giận dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, bà ta chăm chú cúi đầu, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi: "Thϊếp thân không biết. Lúc thế tử ra ngoài còn rất tốt, thϊếp thân cũng không biết người đi đâu."

Lão phu nhân tựa ở đầu giường, đôi mắt đυ.c ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Hàn thị. Một lát sau, chẳng biết tại sao bà ta cười lên, lớn tiếng nói: "Tốt, tốt, tốt!"

Lão phu nhân nói liên tục ba chữ tốt, ai cũng không ngờ tới, bà ta lại đột nhiên kích động lên, từ cất bước trên giường lại nhô người ra nắm chặt tóc Hàn thị, quyết tâm đập lên trên giường: "Ngươi không biết, ngươi còn nói ngươi không biết? Nhi tử của ta hôm đó đi gặp ngươi, rõ ràng là vì chuyện của Vân di nương! Ngươi dùng ấm âm dương độc chết Vân di nương, hiện tại còn muốn đến lừa bịp ta. Nhi tử của ta là bị ngươi hại chết!"

Đại nha hoàn từ bên ngoài đi vào, thấy cảnh này thì sợ ngây người. Nàng bịch một tiếng ném đi chén thuốc, vội vội vàng vàng nhào tới hướng lão phu nhân Anh quốc công: "Lão tổ tông!"

Lão phu nhân Anh quốc công khó khăn bị nâng lên, nhưng mà dù cho bị nhóm nha hoàn bà tử chống chọi, bà ta cũng gắt gao tiếp cận Hàn thị, trong ánh mắt để lộ ra vẻ hắn hung ác nham hiểm đến mức có thể nhai xương uống máu đối phương: "Ngươi biết rõ nhi tử của ta xảy ra chuyện cũng không nói, hắn đang sống thì bị ngươi mài chết! Sao ngươi có thể, sao ngươi có thể làm như vậy! Ta muốn gϊếŧ ngươi, ta muốn đem ngươi bán vào bên trong kỹ viện, khiến ngươi thiên đao vạn quả!"

"Lão tổ tông!"

Trong phòng liên tiếp vang lên thanh âm bọn nha hoàn tuổi trẻ tuổi, cuối cùng là một tiếng rít lên thật dài, tiếng bước chân trở nên hoảng loạn. Bọn nha hoàn chạy hướng ra ngoài, thậm chí đều đυ.ng vào người lẫn nhau: "Lão tổ tông phát bệnh, nhanh đi gọi đại phu tới!"

Lão phu nhân Anh quốc công nằm ngửa trên giường, thấm ướt chăn đệm, cảm giác được bọn nha hoàn nhét vào trong miệng bà ta miếng nhân sâm. Bà ta nghĩ đến đứa con trai này mình có được không dễ, cho nên nhiều năm qua một mực nuông chiều từ bé, muốn cái gì cho cái đấy. Về sau tính tình Vệ thị mạnh mẽ, không chịu đè thấp làm nhỏ, bà ta hầu như đều chèn ép Vệ thị, che chở nhi tử.

Thế nhưng nhi tử là bảo bối cả đời của bà ta, lại phải chịu phương thức vừa tuyệt vọng vừa thống khổ như thế, một người ở nơi hoang tàn vắng vẻ trong khe núi đang sống sờ sờ mất máu mà chết.

Lão phu nhân Anh quốc công bỗng nhiên nhìn thấy lúc trước, kia là thời gian ánh nắng tươi sáng, các cô nương giống như tuổi trẻ xanh thẳm chậm rãi đi tới phía bà ta. Cầm đầu là cô nương hơi cúi thấp đầu đi vào cửa màn, mặt mày nàng tươi sáng rực rỡ, thần sắc cũng là lạnh lùng. Thân thể nàng nửa ngồi, thanh âm không nhanh không chậm: "Tổ mẫu, Hi tỷ nhi thỉnh an ngài."

.

Qua vài ngày Lâm Vị Hi qua mới nghe được tin tức của Cao Nhiên.

"Thế tử phi đi Phật đường rồi?"

Nha hoàn cúi thấp đầu, thanh âm cũng tinh tế: "Dạ."

Lâm Vị Hi giật mình, hồi lâu mới bất khả tư nghị* hỏi: "Chuyện khi nào?"

(*Bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, vượt ngoài lý luận.)

"Là chuyện của mấy ngày trước. Anh quốc công phu nhân mang theo vãn bối đến thăm bệnh ngài, lại bị vương gia ngăn cản. Sau hôm đó, thế tử phi liền đi Phật đường."

Lâm Vị Hi mới biết được vậy mà lão phu nhân Anh quốc công cũng đã tới, xem ra dạng này, tất nhiên là lão phu nhân cùng Cố Huy Ngạn nói cái gì, mới có thể dẫn đến kết quả như thế. Rất nhanh Lâm Vị Hi liền nghĩ đến chuyện ngựa bị kinh sợ vài ngày trước đó.

Quả nhiên, Cao Nhiên vẫn bị tra ra được.

Lâm Vị Hi không thể nào thương hại Cao Nhiên được, chẳng qua là nàng cảm thấy có chút không thoải mái. Xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà nàng không biết chút nào. Mà lại, nếu không phải là ý của Cố Huy Ngạn, chỉ sợ hôm nay chuyện này cũng không lộ ra đến trước gót chân nàng.

"Vương gia có nói bao giờ thế tử phi đi ra không?"

"Vương gia không nói."

Lâm Vị Hi cười khẽ một tiếng, nàng cảm thấy thật khó để hình dung được cảm xúc của nàng bây giờ. Kiếp trước nàng ốm đau không dậy nổi lúc, trước giường bệnh nhóm tiểu nha hoàn cũng oán trách Anh quốc công phu nhân quá nhẫn tâm. Nuôi một cô nương mười bảy năm, vậy mà nói mặc kệ liền mặc kệ, cho dù là vì Yến vương phủ quyền thế, lão phu nhân làm dáng cũng quá nhẫn tâm, để cho người ta không nhìn nổi. Khi đó Lâm Vị Hi chỉ cảm thấy không quan trọng, tổ mẫu nàng là hạng người gì, nàng đã sớm rõ ràng. Huống chi lúc chưa xuất giá, nàng cũng không phải là người được ở trước mặt lão phu nhân sủng ái nhất.

Chỉ là Lâm Vị Hi thấy ngoài ý muốn, từ trước đến nay người có mặt mũi nhất, đem lại niềm vui cho lão phu nhân cũng là Cao Nhiên, lúc cùng rơi xuống tình trạng giống nhau, lại cũng chạy không thoát. Nam nhân bạc tình bạc nghĩa cũng không phải, trưởng bối có thể đối với tỷ muội khác nhẫn tâm thì cũng có thể đối với ngươi như vậy. Đáng tiếc, Cao Nhiên hiểu rõ được đạo lý này thì đã quá trễ.

Những cái sau Lâm Vị Hi nghe đều lười quản, tâm tư của nàng đều đặt trên người Cố Huy Ngạn.

"Vương gia đâu?"

Rõ ràng nha hoàn bắt đầu do dự, bịa ra một lý do: "Hôm nay vương gia có triều sự, hiện tại còn chưa kết thúc."

Thế nhưng loại lời này nói cùng Lâm Vị Hi là vô dụng, nàng nhẹ nhàng hạ mí mắt mang ý trêu chọc, không mặn không nhạt nói: "Vậy mà vương gia lại bận rộn như vậy, nếu như người không rảnh rỗi, vậy cũng đừng tới đây."

Nha hoàn cười làm lành, một câu cũng không dám nhiều lời. Một lát sau, quả nhiên Cố Huy Ngạn trở về.

Bên ngoài âm thanh vấn an không dứt, lỗ tai Lâm Vị Hi giật giật, nhưng vẫn vững vàng ngồi bất động y nguyên. Lúc Cố Huy Ngạn đi tới thì thấy Lâm Vị Hi ngồi ở phía trước cửa sổ, chuyên chú nhìn ngắm vật trong tay. Cố Huy Ngạn nhìn lướt qua phía dưới, là vải vóc màu đỏ cắt rất tinh tế, là vải làm tiểu y phục cho hài tử dùng.

Tâm Cố Huy Ngạn đột nhiên mềm nhũn, dường như những suy đoán lập lờ nước đôi, những mây đen vung đi không được đều không quan trọng. Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi thật lâu, chậm rãi đi qua, cầm vải vóc trong tay nàng.

Hắn lật xem xung quanh, không khỏi kinh ngạc: "Nhỏ như thế? Liệu có đủ mặc không?"

"Thật là, vương gia nghĩ hài tử vừa ra đời lớn bao nhiêu?" Lâm Vị Hi liếc hắn một chút, kéo tay Cố Huy Ngạn, ở trong lòng bàn tay hắn vẽ một vòng: "Đứa bé đại khái cũng lớn như chính bàn tay chàng vậy."

"Thật?"

Bị nghi ngờ khiến Lâm Vị Hi cực kỳ không vui, nàng liếc lên phía trên một cái, cự tuyệt trả lời. Cố Huy Ngạn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn ho một tiếng, nói: "Ta chưa từng thấy hài tử mới sinh ra, tại thời điểm Cố Trình Diệu ra đời ta đang ở Định Tương, chờ ta trở về, hắn đã biết bò."

Nói đến Cố Trình Diệu, bầu không khí của hai người không khỏi đình trệ. Lâm Vị Hi tiếp tục cầm lấy vải vóc trong tay, dường như lơ đãng hỏi: "Thế tử phi ở Phật đường, thế tử không nói gì sao?"

Nụ cười Cố Huy Ngạn chậm rãi liền lạnh một chút, hắn nhìn Lâm Vị Hi, nở nụ cười, chậm rãi hỏi: "Nàng cho rằng hắn sẽ làm cái gì?"

Lời này khó mà nói, Lâm Vị Hi cười cười, ra vẻ vui sướиɠ lướt qua cái đề tài này: "Chuyện của thế tử, sao ta biết được? Mấy ngày nay vương gia luôn đi sớm về trễ, ta đều không thấy được mặt của chàng. Bên ngoài xảy ra chuyện gì, vậy mà quấn lấy chàng thành dạng này?"

"Triều sự thôi." Cố Huy Ngạn chỉ là nhàn nhạt tả lời một câu, cũng không có nhiều lời. Lâm Vị Hi không khỏi sinh ra một chút suy nghĩ lo lắng, nàng cũng ngầm trộm nghe chuyện mấy ngày nay hoàng thượng cùng Trương thủ phụ không yên ổn, thế nhưng chỉ cần Cố Huy Ngạn sắp xếp thời gian, thì cũng không đến nỗi một ngày cũng không thấy bóng người. Lâm Vị hi nhịn không được mà hoài nghi, có phải hay không Cố Huy Ngạn cố ý tránh mặt nàng.

Lâm Vị Hi đã quen rồi, Cố Huy Ngạn để nàng chủ động đi hỏi: "Vì sao chàng không đến thăm ta? có phải chàng có người khác rồi hay không?" Nàng thật sự nói không nên lời. Nàng chỉ có thể lấy hình thức cáu kỉnh, nửa là nũng nịu nửa là chịu thua nói: "Vương gia triều sự bận rộn, cũng phải chú ý thân thể nha. Nếu chàng lại không đến, thời điểm đứa bé này ra đời cũng không biết chàng là ai."

Cố Huy Ngạn cười sờ lên tóc Lâm Vị Hi, thái độ lại khác thường không có đáp lời. Nếu là thường ngày, hắn nhất định sẽ nói thứ gì đó đẻ Lâm Vị Hi an tâm.

Hiện tại Lâm Vị Hi cũng không thể đánh lừa mắt mình, cũng phải thừa nhận, Cố Huy Ngạn cùng nàng, hình như xuất hiện vấn đề gì. Nàng luôn cảm thấy Cố Huy Ngạn đang chủ động tránh mặt nàng.

Vì sao lại xuất hiện loại chuyện này đây? Sau khi chờ Cố Huy Ngạn đi, Lâm Vị Hi ngồi ở bên trên nhuyễn tháp, nhìn chằm chằm mấy bình hoa cảnh thái lam hồi lâu, mới chậm rãi nghĩ đến, Cố Huy Ngạn khác thường, hình như là bắt đầu từ ngày ngựa bị kinh sợ.

Cố Huy Ngạn trở lại thư phòng, hắn không có vội ngồi xuống xử lý chính vụ, mà là dạo bước đến phía trước cửa sổ, đứng trước gió mùa đông lạnh thấu xương, nhìn cây hòe bên ngoài thư phòng hồi lâu.

Gió lạnh "xì xào", thân ảnh Cố Huy Ngạn thật lâu không cử động. Lúc trước hắn luôn cảm thấy khó mà bị hồ đồ, hắn rất thích trạng thái như này, cho nên có một số việc không cần thiết tìm tòi nghiên cứu quá rõ ràng. Khả năng hắn cũng ẩn ẩn cảm nhận được, có một số việc một khi tra ra, liền không có cách nào tiếp tục.

Nhưng là bây giờ, chân tướng này, chuyện này có vẻ như không có ý nghĩa gai nhọn, nhưng dần dần trở nên không thể xem nhẹ, khiến hắn đến cả giả bộ như nhìn không thấy đều không làm được.

Gió thổi phiêu phiêu, đem cành khô thổi rung động "rì rào", trên trời dần dần rơi xuống hạt tuyết nhỏ vụn.

Tuyết rơi. Lại là một năm tuyết rơi.

Thanh âm Cố Huy Ngạn biến mất ở trong tiếng gió, dường như muốn theo gió mà đi, thế nhưng trong đó có lực đạo, lại rõ ràng như thế: "Cố Minh Đạt, ngươi tự mình đi tra một chuyện."

Tác giả có lời muốn nói:

Tết Nguyên Tiêu a, mọi người tết Nguyên Tiêu vui vẻ!

_Rất xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của Linh ạ. Linh sẽ cố gắng ra chương đều đặn hơn. Tiện thể mọi người đoán xem Cố Huy Ngạn đang nghi ngờ điều gì nha~