Chương 41: Bánh burrito lá sen

Lâm Thục Ý chưa từng yêu thích qua người nào.

Kiếp trước, trước lúc mười tám tuổi cậu đều cùng ân sư sống ẩn cư tách xa với bên ngoài, mười tám tuổi trở lại kinh thành tham gia kì thi một lòng nghĩ muốn trở thành quan tốt, nhưng giống như ân sư nói, tính cách của cậu không thích hợp làm quan, qua loa hai năm liền rơi vào kết cục phải bỏ mình, xuyên hồn đến thế giới này, cậu thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy ân sư lần cuối

Nếu như nói kiếp trước ai ở trong lòng cậu có chỗ bất đồng, đại khái cũng chỉ có ân sư cùng bạn thân Tống Nham.

Sau đó đi tới nơi này, cũng chỉ thân quen với Lão Dương Đầu, rồi lại quen biết Thẩm Phục, kì thực tâm lý của Lâm Thục Ý vẫn có hai vị trí ân sư cùng bạn thân, Thẩm Phục miễn cưỡng thì cũng có thể cho là nửa bạn thân.

Cho nên cậu căn bản không biết cái gì là yêu thích, lúc này lại biết Thẩm Phục là người đồng tính, cũng không có chút nào cảnh giác, huống chi cậu cũng bị dân phong Đại Yến ảnh hưởng, ở trong lòng cậu yêu thích đàn ông hay yêu thích phụ nữ cũng không có khác nhau quá nhiều, cho nên cậu mới nói với Thẩm Phục chúc hắn thành công, nếu như cậu biết Thẩm Phục đặt mục tiêu là chính mình, Lâm Thục Ý nhất định sẽ không để ý đến hình tượng sẽ chửi má nó.

Đáng tiếc cậu không biết, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Phục giả vờ ngây ngốc.

"Hả? Tôi táy máy tay chân lúc nào?”

Thẩm Phục dựa vào ghế sô pha, dùng trăm phần trăm ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu.

Lâm Thục Ý suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói

“Không được có động tác ôm vai, kề sát người tôi nữa.”

Thẩm Phục nghiêng đầu, lại hỏi.

"Tại sao? Chúng ta đều là nam, như vậy không phải rất bình thường sao?!"

"Nhưng anh yêu thích đàn ông."

Lâm Thục Ý vừa dứt lời, liền cảm thấy được chính mình tựa hồ không quá uyển chuyển, quả nhiên, Thẩm Phục phía đối diện, sắc mặt cũng thấy đổi, khoé miệng đang nhếch lên liền hạ xuống, một mặt oan ức.

“Cậu kỳ thị tôi?!”

“Tôi không phải ý này!”

Thẩm Phục tự giễu nở nụ cười.

"Vậy cậu là có ý gì?"

Lâm Thục Ý sửng sốt làm cho có chút mộng mị, chỉ cảm thấy được chính mình tựa hồ tổn thương Thẩm Phục, ngữ khí liền hạ xuống không ít, sau đó chân thành hướng Thẩm Phục xin lỗi.

“Tôi thật sự không có ý này mà.”

Cậu xưa nay cũng không cảm thấy yêu thích một người sẽ hạ thấp bản thân, dù cho Thẩm Phục yêu thích đàn ông.

Thẩm Phục phía đối diện sửng sốt một chút, sau đó quay đầu đi, giọng buồn buồn truyền tới.

"Tôi biết rồi."

Lâm Thục Ý cảm thấy được âm thanh của Thẩm Phục tựa hồ cũng trầm thấp xuống, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, Thiên Triều không thể so với Đại Yến quốc, nếu không thì Thẩm Phục sẽ không bị ông nội hắn đánh thành như vậy, bây giờ cậu lại nói như thế không thể nghi ngờ chính là xát muối vào vết thương của hắn.

“Tôi thật sự không có nửa điểm kì thị anh, yêu thích một người từ trước tới nay không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, sẽ không quan hệ đến giới tính.”

Thẩm Phục vẫn không nhìn cậu, Lâm Thục Ý có chút ngạt thở, như vậy còn không tha thứ cho cậu cũng quá nhỏ nhen đi, lời nói cũng đã nói rồi, cậu cũng không tiện oán giận Thẩm Phục, chỉ có thể đi trước vào phòng bếp.

Nghe đến tiếng bước chân của Lâm Thục Ý đi xa, Thẩm Phục mới rốt cục không nhịn được quay đầu lại, trên mặt không hề có bộ dạng thương tâm, khoé miệng hận không thể dâng cao lên đến tận trời mới tốt.

Thẩm Phục híp mắt, nhớ lại lời Lâm Thục Ý nói, hắn bất quá là thuận thế làm bộ giận dỗi để Lâm Thục Ý có chỗ leo xuống quên đi lời cậu nói thôi. Lại không nghĩ rằng, Lâm Thục Ý sẽ nói ra những lời đó làm cho hắn kinh ngạc không thôi

Yêu thích không quan hệ giới tính? Nói được lắm.

Vậy có phải hay không, theo ý nghĩa này lần sau hắn có thể trực tiếp ôm eo cậu.

Được voi đòi tiên Thẩm Phục nghĩ như vậy.

Cơm nước xong Thẩm Phục đeo găng tay đi rửa bát, ngoài việc không ở tiệm cơm Tây Tần ra thì cuộc sống của hai người vẫn bảo trì nguyên dạng, Lâm Thục Ý phụ trách nấu ăn, Thẩm Phục phụ trách rửa bát, không hề oán hận.

Tiệm cơm Tây Tần xây dựng lại mặc dù đã giao toàn bộ cho kiến trúc sư, bất quá lúc mới bắt đầu sự việc cần xác định còn rất nhiều, ngày mai còn phải cùng nhà thiết kế đi hiện trường quy hoạch lại, Lâm Thục Ý chuẩn bị ngủ sớm cũng không có xem ti vi, mà là trực tiếp tắm rửa rồi ngủ.

Điện thoại di động Thẩm Phục vang lên ngay sau khi Lâm Thục Ý tiến vào phòng tắm.

Thẩm Phục nhìn số hiển thị phía trên tên, kêu rên một tiếng rồi ấn nút nhận.

"Ông nội."

Thẩm lão gia, âm thanh trung khí mười phần.

“Anh còn biết gọi tôi là ông nội!! Anh không phải vui chơi đến quên cả trời đất không muốn trở lại à?! Điện thoại cũng đổi số, nếu không phải tôi không gọi cho anh, anh định sẽ mãi mãi không gọi cho tôi đúng không?!!”

Thẩm Phục đưa điện thoại di động cầm xa một chút sau đó đưa tay móc lỗ tai.

"Không phải ông bảo cháu lăn xa một chút, tốt nhất không nên trở lại sao?”

Thẩm lão gia tử nghẹn ứ hơi khoang ngực, suýt chút nữa không tức mà chết, há mồm bên tai Thẩm Phục nổ lên một đạo sấm sét

“Ông mày còn bảo mày đừng yêu thích đàn ông nữa, làm sao mày không nghe!”

Thẩm Phục sờ chỗ trái tim đang hoảng sợ của mình, nhìn một chút thân ảnh sáng mơ hồ trong phòng tắm, khoé miệng ngẩng lên.

"Không còn kịp rồi, đã thích người ta rồi không có cách nào."

Không chờ Thẩm lão gia tức giận, còn nói thêm

“Ông nội, ông đừng mở miệng ra, đóng miệng vào là nói “ông mày” nữa khiến ba cháu nghe tức chết rồi, mấy ngày nay trước hết cháu không trở lại đâu, ông đừng tìm cháu nữa, phiền lắm ạ, cứ như vậy nha, cháu tắt máy đây.”

Nói xong cũng không đợi sét đánh đợt nữa trực tiếp tắt điện thoại, Thẩm lão gia tử tại đầu bên kia điện thoại, cơ tim tắc nghẽn đến nơi.

Thẩm Phục nhếch miệng, nghe trong phòng tắm tiếng nước chảy nở nụ cười, đi lên phía trước gõ gõ cửa thủy tinh,

"Cái kia, người có ba gấp, cậu nhanh lên một chút..."

Bên trong Lâm Thục Ý mặt đều đen, mỗi lần đều tại lúc cậu tắm, người này lại đi vệ sinh, đến tột cùng là cái tật xấu gì?

Ngày thứ hai Lâm Thục Ý rời giường, Thẩm Phục ít khi dậy sớm cũng đã dậy.

Trên thực tế từ khi tiệm cơm Tây Tần không mở cửa, Thẩm Phục rất ít khi cùng Lâm Thục Ý dậy sớm, dù sao quy luật của Lâm Thục Ý biếи ŧɦái như vậy cũng không phải người nào cũng làm được.

Lâm Thục Ý mở cửa phòng, còn đang cài lại áo sơ mi, Thẩm Phục cũng đang mặc áo, lộ ra một đoạn lưng trần.

Lâm Thục Ý

“…”

"Anh ngày hôm nay làm sao dậy sớm như thế?"

Thẩm Phục kỳ thực trong đầu đều đều hỗn độn, cơ mà nhìn thấy Lâm Thục Ý liền lập tức thanh tỉnh, hắn chính là chưa có quên tại sao ngày hôm nay hắn lại dậy sớm như vậy.

"Hôm nay không phải cậu muốn cùng kiến trúc sư đi hiện trường quy hoạch sao?"

Lâm Thục Ý gật gật đầu.

"Tôi cũng đi."

Vấn đề kiến trúc này nọ hắn vẫn có hiểu biết, huống chi nhà thiết kế kia vừa nhìn Lâm Thục Ý hai mắt liền phát sáng, mặc dù xuất phát là hứng thú, Thẩm Phục vẫn là có cảm giác, điều này làm cho hắn không vui.

Lâm Thục Ý còn tưởng rằng là Thẩm Phục sợ cậu đối với vấn đề này đó không hiểu, mặc dù mấy ngày nay cậy điều tra không ít, phương diện liên quan đến cái này, bất quá cũng khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ suất, cho nên Thẩm Phục cùng đi với cậu, cậu vẫn rất hoan nghênh.

"Không cần lên sớm như vậy, ta còn muốn đi ra ngoài lượn một vòng, chờ chút lại đi."

Thẩm Phục đã mặc quần áo xong, nghe vậy cũng cùng tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt.

"Tôi với cậu cùng đi ra ngoài."

Phố Triều Dương vị trí vùng ngoại thành, sáng sớm không khí trong lành, hoàn cảnh cũng rất tốt, Lâm Thục Ý thức dậy sớm, ngoại trừ mấy người chạy bộ sáng sớm, căn bản cũng không có người nào, hai người thời mặc quần áo tử tế, cùng nhau đi ra cửa.

Hai người song song đi cạnh nhau, xung quanh đều yên tĩnh, không khỏi có một loại cảm giác ám muội khó nói.

Thẩm Phục cúi đầu, nhìn bên người bên cạnh, gò má trắng nõn, tự nhiên sinh ra ý tứ "Chỉ ước làm uyên ương không ước muốn làm tiên"

Nhưng mà...

"Trên mặt tôi có thứ gì à? sao anh cứ liên tục nhìn tôi chằm chằm như vậy.”

Lâm Thục Ý bất mãn xoay đầu lại.

Thẩm Phục buồn rầu che mặt.

"Không, không có gì!"

Lâm Thục Ý còn muốn hỏi lại, lại đột nhiên truyền đến âm thanh giọng nữ lanh lảnh quen thuộc.

"Anh Tiểu Ý! Anh Tiểu Phục!"

Hai người quay đầu, là Tiểu Uyển, đứng ở cửa nhà cô, nhấc theo một túi lớn.

"Tiểu Uyển sớm như vậy đã thức dậy rồi à?"

Thẩm Phục thu biểu tình trên mặt

Tiểu Uyển gật gật đầu,

“Dạ, bà nội cùng ông Dương đi chơi rồi, trong nhà không ai làm cơm, em liền dậy sớm đi ra ngoài mua đồ ăn, sau đó còn phải đến trường học. Các anh cũng dậy sớm vậy ạ? Không phải tiệm cơm Tây Tần chưa mở cửa được sao?

Cô cũng là từ trường học trở về mới biết sự tình phát sinh nhà Lão Dương Đầu tuy rằng mạo hiểm, cơ mà cũng may ông Dương không có chuyện gì, mà người cháu trai kia,Tiểu Uyển lại cảm thấy gã sống như vậy bị nhốt vào tù cũng đáng lắm, bất quá tiệm cơm Tây Tần lại bị đập, phải rất lâu mới có thể khai trương.

“Ừ, đợi tiệm cơm Tây Tần xây dựng lại, thời điểm đó có thể mở cửa.”

Tiểu Uyển gật gật đầu, lại nghĩ tới sự kiện.

"Bà nội hai ngày trước gọi điện thoại nói tiệm cơm Tây Tần muốn cải biến, là muốn xây thành khách sạn lớn ạ?"

Lâm Thục Ý hơi nghi hoặc một chút, chuyện này cũng là hai ngày trước mới cùng Lão Dương Đầu nói, bà nội Tiểu Uyển cũng biết rồi sak?

"Ừ, không tính làm khách sạn lớn, nhưng cũng muốn đem nó làm cho khá một chút."

Tiểu Uyển vừa nghe Lâm Thục Ý nói như vậy cao hứng vô cùng

“Được ạ được ạ, muốn biến thành nhà hàng lớn, mỗi ngày em sẽ cùng bạn học đến ăn, tay nghề nấu ăn của anh Tiểu Ý là tuyệt nhất.”

Nói xong mới ý thức tới ba người còn đứng ở cửa, liền nhanh chóng mở cửa để bọn họ cũng đi vào chung.

"Anh Tiểu Ý hai người còn chưa ăn sáng đúng không? Em mua không ít đâu cùng ăn chung đi ạ.”

Lâm Thục Ý vừa định lắc đầu, Tiểu Uyển còn nói

“Em mua ở cửa hàng sát vách kia kìa, họ bán bánh burrito lá sen ăn rất ngon, khách hành cũng rất nhiều, xếp hạng dài lắm ạ.”

Sau đó Thẩm Phục liền thấy Lâm Thục Ý biểu tình bắt đầu có thay đổi, gật gật đầu.

Thẩm Phục thở dài, hắn bây giờ còn thật sự sợ Lâm Thục Ý bị một con gà nướng lừa gạt đi mất.

Hai người cùng Tiểu Uyển đồng thời vào nhà

Ba mẹ Tiểu Uyển còn chưa có đi làm, nhìn thấy bọn họ ba người tiến vào, lập tức mang lên bát cháo, bảo hai người ngồi xuống ăn, một chút cũng không có bộ dạng khách sáo.

Lúc Lâm Thục Ý còn chưa tới, nhà Tiểu Uyển bọn họ cùng Lão Dương Đầu quan hệ tương đối thân cận, sau đó lại có thêm Lâm Thục Ý cùng với Tiểu Uyển tuổi chênh lệch không lớn, hai nhà càng giống như người một nhà, bất quá ngày thường ba mẹ Tiểu Uyển đều đi làm, cho nên chỉ có bà nội Tiểu Uyển là chuyên cần đến chỗ họ nhất

Cơ mà quan hệ hai nhà rất tốt, mọi người đều biết đến.

Ba Tiểu Uyển hỏi tiệm cơm Tây Tần sự tình xây dựng thế nào rồi, không nói hai câu liền bị mẹ Tiểu Uyển lên tiếng đánh gãy.

"Ăn đi đã, nói chuyện này làm gì, Tiểu Ý hai cháu đừng để ý đến anh ấy, ăn trước đi."

Bánh burrtio lá sen, Lâm Thục Ý cũng thường dậy sớm đến cửa hàng kia mua, cửa tiệm kia mở sớm nhưng có rất nhiều khách. Người ở phố Triều Dương này rất ít có người dậy sớm ở nhà tự nấu đồ ăn sáng, họ chỉ nấu một nồi cháo, sau đó đi bên ngoài mua thêm đồ ăn, cho nên cửa hàng ở đây có rất nhiều, nhưng nổi tiếng ăn ngon cũng chỉ có mấy nhà.

Tiểu Uyển đem nhân bánh được để vào đĩa, sau đó đem vỏ bánh burrtio để ra.

Vỏ bánh này là ba tấm hợp lại cùng nhau bày ra, thời điểm ăn sẽ tách ra.

Món ăn làm nhân để riêng ra, nếu như người muốn ăn ngay chủ quán nhất định sẽ đem bánh gói kỹ càng, cơ mà Tiểu Uyển phải mang về, cho nên chủ quán đem nhân bánh để riêng ra để cô mang về.

Nhân bánh có rất nhiều, sợi khoai tây xào, chả lụa, trứng chiên, còn có rong biển cùng mầm đậu.

Thời điểm ăm tự mình đem vỏ bánh cùng với nhân cuộn lại.

Bánh mỏng khá mềm, phối hợp với nhiều loại món ăn làm nhân, thì càng thơm ngon

Ăn xong, ba mẹ Tiểu Uyển thu thập bát đũa rồi đi làm, Lâm Thục Ý muốn giúp đỡ lại bị ngăn lại.

"Không phải còn muốn đi tiệm cơm Tây Tần có việc sao? Cháu mau đi đi."

Vì vậy Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục xấu hổ cọ một bữa cơm sau đó đi đến tiệm cơm Tây Tần.

Hết chương 41.