Chương 38: Tự làm sandwich

Lâm Thục Ý lần đầu tiên bắt đầu nghi hoặc, Thẩm Phục rốt cuộc là ai.

Không biết như thế nào, nhưng cùng với ý nghĩ ban đầu của cậu cách nhau thật xa.

Bởi vì ngày thứ hai đã có người tới cửa tìm Thẩm Phục, đối mặt với ánh mắt tò mò của Lâm Thục Ý, Thẩm Phục giống như ảo não cùng người kia đi ra ngoài, không biết hai người ở bên ngoài nói cái gì.

Sau đó người kia liền đi, Thẩm Phục như không có chuyện gì xảy ra vào cửa, nói cho Lâm Thục Ý,

"Dương Tiếu đại khái sẽ ở trong tù ngồi rất lâu, hơn nữa hẳn là cũng sẽ không quá dễ chịu, tôi nghĩ gã cần người dạy dỗ, làm sao để làm người một lần nữa.”

Lâm Thục Ý đối với cái này không có chút nào dị nghị, rất rõ ràng là người kia báo cáo tiến độ cho Thẩm Phục, hơn nữa người kia lại còn dùng ánh mắt kì quái nhìn Lâm Thục Ý vài lần.

Cậu muốn hỏi một chút Thẩm Phục rốt cuộc là ai, nhưng lại cảm thấy nên chờ Thẩm Phục nguyện ý nói cho cậu biết, còn nếu như hắn không muốn, thì cậu không có cách nào hỏi, cho nên vẫn chọn cách im lặng.

Thẩm Phục thấy Lâm Thục Ý chỉ gật đầu, không có gì muốn hỏi hắn, cũng không có thêm biểu tình nào, không khỏi có chút buồn bực, mất công hắn thần thần bí bí kết quả Lâm Thục Ý căn bản không có chút nào cảm thấy hứng thú! Thử hỏi hắn làm sao mà không thấy chua xót đây?

Ngày hôm nay hai người ngược lại không có chút nào sốt ruột phải dậy sớm, bởi vì tiệm cơm Tây Tần bị đập, muốn mở cửa cũng không thể nhanh chóng dọn dẹp được, mới bắt đầu Lâm Thục Ý còn sợ Lão Dương Đầu biết thì sẽ khó chịu, kết quả Lão Dương Đầu thật giống như không đem chuyện này để ở trong lòng, trái lại an ủi Lâm Thục Ý đến, nói không có chuyện gì, vừa vặn có thể nghỉ ngơi mấy ngày.

Nếu không có thể mở cửa, hai người đơn giản đồng thời ở nhà làm bữa ăn sáng, trọng nhà Lâm Thục Ý không có đồ vật làm bếp phức tạp, chỉ đơn giản có cái chảo cùng cái nồi, liền quyết định muốn tự làm sandwich.

Món này cũng là Lâm Thục Ý ở bên ngoài ăn qua, đối với thứ cậu đã ăn qua, cậu luôn có một loại thiên phú chỉ cần ăn một lần cũng nhớ được phải làm như thế nào.

Nhà bếp quá nhỏ, hai người ở bên trong căn bản không dễ gì chuyển động, Thẩm Phục liền dựa vào cửa, xem mỹ thiếu niên Lâm Thục Ý đeo tạp dề, đang dần trở nên sáng ngời trong phòng bếp, dùng ngón tay khớp xương trắng nõn gọt nguyên liệu nấu ăn, ánh sáng bắt đầu lên cao xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gò má cậu, khiến cả người cậu giống như dát một tần kim quang không thể chạm đến, Thẩm Phục bất động thanh sắc nuốt một ngụm nước bọt, đúng là thiếu niên đẹp như hoa.

Thẩm Phục tầm mắt thật sự là quá trần trụi, Lâm Thục Ý tuy không hiểu rõ hắn rốt cuộc có ý gì, cũng có chút phát hỏa, quay người lạnh sưu sưu nhìn hắn

“Anh nếu rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm, thì đi rửa xà lách đi.”

Thẩm Phục hết sức vui vẻ nhận lấy chậu Lâm Thục Ý đưa cho hắn, đem đi rửa rau xà lách.

Bởi vì không có lò nướng cũng chỉ có thể dùng xoong nông, đem bánh mì Thẩm Phục mua ở cửa hàng đặt trong chảo nướng dưới lửa nhỏ, rồi chiên thêm vài quả trứng gà, một ít thịt xông khói, sau đó hợp lại làm thành sandwich ăn rất ngon.

Một lát bánh mì nướng đặt lên trên là miếng salad nhỏ, tiếp đến là miếng thịt xông khói, trứng chiên, rau diếp, cuối cùng ở phía trên lại thêm miếng salad nhỏ, sau đó kẹp bánh mì lên trên là hoàn thành,đơn giản mà nhanh chóng.

Không thể không nói, Lâm Thục Ý từ khi đến nơi này, liền phát hiện rất nhiều rất nhiều món ăn mới mẻ, mang cho cậu biết đến điều này đều là Thẩm Phục, Lâm Thục Ý đối với những thứ này có độ chấp nhận rất lớn, thậm chí Thẩm Phục còn hoài nghi cậu chưa từng biết đến thứ này, đại khái là do Lâm Thục Ý có kĩ năng học tập, độ thông minh rất cao.

Sandwich tự làm, phối hợp với sữa bò ấm nóng, dinh dưỡng phong phú lại mỹ vị.

Thẩm Phục ăn rất thỏa mãn.

Ăn xong rồi liền đóng gói một phần mang tới cho Lão Dương Đầu, mặc dù biết sự tình ngày hôm qua cũng không làm cho Lão Dương Đầu tổn thương trên thân thể, nhưng Lâm Thục Ý vẫn sợ Lão Dương Đầu lưu lại bóng ma trong lòng.

Ai biết hai người vừa tới phía bên ngoài còn chưa vào trong nhà liền nghe bên trong truyền ra tiếng cười thẳng thắm của Lão Dương Đầu, Lâm Thục Ý không tự chủ cong đôi mắt, đẩy cửa đi vào.

"Chuyện gì khiến ông nội cao hứng như thế ạ?"

Trong sân ngồi không ít người, lão Trần thúc, Lão Dương Đầu, bà nội Tiểu Uyển, còn có mấy ông lão, bà lão Lâm Thục Ý không gọi tên được.

Lão Dương Đầu ngồi ở chính giữa, thoải mái cười to, không hề có một chút nào biểu tình lo lắng như Lâm Thục Ý xuất hiện ở trên mặt.

"Tiểu Ý, Tiểu Phục, các cháu đã tới rồi à."

Lão Trần nhìn Lâm Thục Ý cầm túi trên tay, cười nói.

“Vẫn còn sớm mà, làm sao đã mang đồ ăn tới rồi, tụi ông còn chưa ăn đây.”

Thẩm Phục nở nụ cười,

"Không biết mọi người đều ở đây, chúng cháu bây giờ đi mua ngay ạ."

Bà nội Tiểu Uyển nhanh chóng ngăn cản hắn,

"Lão Trần ông ấy nói chơi thôi, chúng ta đều ăn rồi đến tìm Lão Dương Đầu nói chuyện thôi.”

Lão Dương Đầu cười tiếp nhận đồ ăn trọng tay Lâm Thục Ý, vẫn còn ấm có thể thấy hai đứa nó mới làm xong đưa tới, nụ cười trên mặt càng sâu.

"Vậy chỉ có một mình tôi ăn thôi, các người cũng đừng trông mà thèm a."

Tất cả mọi người nở nụ cười, hòa thuận vui vẻ bầu không khí làm cho bọn họ đều thật tâm thật ý vung lên khóe miệng.

Ăn xong điểm tâm, Lão Dương Đầu mới nói cho Lâm Thục Ý và Thẩm Phục biết, mọi người sớm như vậy tụ tập cùng nhau là bởi vì chuyện gì.

Tiệm cơm Tây Tần bị đập, tiền Lão Dương Đầu cũng không lấy lại được, Dương Kiến Quốc gọi điện thoại nói ông ta cùng Triệu Tuyết Mai ly hôn, Dương Tiếu ngồi tù, Triệu Tuyết Mai bởi vì một loạt đả kích này tinh thần có chút hoảng loạn phải vào bệnh viện điều trị. Sự tình đều giải quyết, Lão Dương Đầu liền cùng mọi người thoả thận đi ra ngoài du lịch.

Mọi người đều lớn tuổi như vậy, không đi ra ngoài xem xem sợ rằng không có cơ hội, Lão Dương Đầu vừa nói, viền mắt liền có chút hồng hồng,ông kì thực biết mọi người sợ chỉ còn lại một mình ông, sợ ông buồn chán thành tâm bệnh nên muốn bồi ông ra ngoài đi dạo. Ông mặc dù không có con trai tốt, nhưng lại có những người bạn tốt, còn có hai đứa trẻ tốt.

"Kỳ thực, tôi sớm đã nghĩ thông suốt, người sống cả đời không có người nào là chân chính vì người khác sống, coi như có con trai, coi như là có cháu trai, bọn họ sau đó vẫn là muốn sống độc lập cuộc sống của chính mình, cho nên hiện tại không có bọn họ cũng không có gì ghê gớm, tôi cũng không thương tâm, không có bọn họ tôi còn có mọi người, không có chuyện gì."

Lão Dương Đầu ước chừng là thật sự nghĩ thông suốt, bởi vì chuyện phát sinh đến bây giờ đã mấy tháng nay rồi, trên mặt Lão Dương Đầu lần đầu tiên, lộ ra ý cười thật tâm như vậy.

Mỗi người đều phải vì hành vi của chính mình phụ trách, mà ông cũng không cần bởi vì sai lầm của người khác mà phải trừng phạt chính mình, ông phải sống thật tốt, sau này chết rồi cũng có thể cho vợ ông một câu trả lời.

"Nói như vậy ông nội là muốn cùng mọi người đi ra ngoài du lịch ạ?"

Lão Dương Đầu gật gật đầu,

“Trong nhà tiền mặt đều bị cầm đi, đó là ông chuẩn bị cho Dương Kiến Quốc bọn họ, ai biết ma xui quỷ khiến… bất quá ông còn một tấm chi phiếu, bên trong có ít tiền đủ để ông ra ngoài chơi, ông cùng mọi người ra bên ngoài nhìn xem, đã nhiều năm rồi chỉ trông coi tiệm cơm cũng chưa có đi qua.”

Lâm Thục Ý nở nụ cười

“Vâng ạ! Mọi người ra ngoài chơi đi, cháu và Thẩm Phục sẽ ở nhà trông coi, chờ mọi người trở về.”

Lâm Thục Ý đứng ở nơi đó thoạt nhìn so với ông cao hơn, cùng Thẩm Phục đứng chung một chỗ giống như hai cây cột, Lão Dương Đầu mị mị ướŧ áŧ đôi mắt, kỳ thực không phải Lâm Thục Ý dựa vào ông, mà là ông dựa vào Lâm Thục Ý, đứa bé này đi vào cuộc sống của ông, làm cho ông thấy ấm lòng.

Đợi đến khi hai người trở lại Lâm Thục Ý đột nhiên mở miệng.

"Lần trước lời của anh nói có tin được không?”

Thẩm Phục hơi nghi hoặc một chút, không biết cậu nói cái gì.

"Cái gì cơ?"

“Anh nói, tôi có thể vay tiền từ chỗ anh.”

Lâm Thục Ý quay đầu nhìn về phía Thẩm Phục, con ngươi đen láy còn hiện ra một tầng nước mắt ướt nhẹp, khiến Thẩm Phục có chút thất thần.

"Tôi sẽ trả lại cho anh!"

Lâm Thục Ý còn nói.

Thẩm Phục thở dài, cảm thấy được người này quả thực là cao thủ phá hoại bầu không khí.

“Đương nhiên đúng, mỗi câu tôi nói đều chính xác, cơ mà khi đó cậu không phải không muốn mượn sao? Sao giờ lại mượn?”

Lâm Thục Ý nghiêng đầu sang chỗ khác gật gật đầu.

"Tôi muốn đem tiền mua tiệm cơm này toàn bộ đưa cho ông nội, để ông có thể yên tâm đi du lịch.”

Thẩm Phục gật đầu biểu thị hiểu rõ, sau đó Lâm Thục Ý còn nói.

"Tôi còn muốn đem tiệm cơm Tây Tần làm lại một lần nữa.”

"Đây là đương nhiên."

Thẩm Phục mười ngón giao nhau hư không gối ở sau gáy,

"Tây Tần tiệm cơm không phải nên sửa chữa lại sao? Nhất định sẽ làm.

Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,

"Không, tôi muốn làm cho tiệm cơm to hơn."

Thẩm Phục đột nhiên liền nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy chính mình có nói, nở nụ cười.

"Giống như thịnh đình quốc yến sao?"

Ai biết Lâm Thục Ý liền hủy bỏ.

"Không cần lớn như thịnh đình quốc yến."

Thẩm Phục cảm thấy được chính mình có chút theo không kịp mạch não của Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý đi phía trước đi hai bước, sau đó nói,

“Ông nội hiện tại chỉ còn dư lại một người, ông đem tiệm cơm Tây Tần cho tôi, mặc dù là bán, nhưng ông chưa từng muốn đòi tôi tiền, ông lớn tuổi như vậy sau này già rồi có bệnh, tôi không hi vọng thời điểm đó ngay cả sức mạnh để chăm sóc ông tôi cũng không có, ông không có người thân, tôi chính là người thân của ông!”

Lâm Thục Ý âm thanh nhẹ nhàng, nhàn nhạt, giống như thiếu niên mới vỡ giọng thanh âm khàn khàn, lại làm cho Thẩm Phục cảm thấy được cậu so với rất nhiều người, trưởng thành hiểu chuyện hơn nhiều, ví dụ như cháu trai nhu nhược kia của Lão Dương Đầu.

Mà Thẩm Phục cũng hiểu rõ tình cảm Lâm Thục Ý đối với Lão Dương Đầu dưới cái nhìn của hắn Lâm Thục Ý đối với Lão Dương Đầu tựa hồ giống như muốn giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí còn muốn khắc sâu tình cảm.

Thẩm Phục cảm thấy tâm lòng ấm áp của Lâm Thục Ý không chỉ làm cho hắn ngạc nhiên, mà còn làm cho hắn yêu thích cậu nhiều hơn, nhưng hắn vừa định nói, liền nghe đến Lâm Thục Ý xoay người lại, hơi nghi hoặc một chút hỏi hắn.

"Đúng rồi, anh có nhiều tiền như vậy không?"

Thẩm Phục

"......Có."

Lâm Thục Ý gật gật đầu, một mặt biểu tình “như vậy tôi an tâm rồi”.

Thẩm Phục

“……”

Cứ như vậy là xong? Thật sự không có chút nào muốn biết thêm cái gì khác? Thẩm Phục biểu thị hắn không khỏi có một chút chua xót, xem ra trừ khi hắn chủ động thẳng thắn nếu không người này nhất định im lặng không hỏi, nhưng là thẳng thắn... Một số chuyện thật sự là thấy xấu hổ khó mở miệng được mà.

Kế tiếp một ngày, Lâm Thục Ý liền giúp Lão Dương Đầu thu thập đồ đạc, sau đó xem, mọi người quyết định muốn đi đâu, muốn đi xem lá phong, hay đi tắm suối nước nóng, cuối cùng tranh chấp không ngừng vẫn là bà nội Tiểu Uyển quyết định.

"Trước đi xem lá phong, sau đó đi tắm suối nước nóng."

Hành trình liền như vậy vui vẻ quyết định, đợi đến khi xuất phát Lão Dương Đầu mở ra túi đồ vật đeo sau lưng, bên trong phát hiện một tấm thẻ, tấm thẻ kia rất quen thuộc, bởi vì ông cùng Lâm Thục Ý đi ngân hàng làm, mật mã là Lâm Thục Ý đặt nhưng thời điểm ra khỏi cửa liền nói cho ông biết.

"Lão Dương Đầu, ông nhìn cái gì vậy?"

Lão Dương Đầu dụi dụi con mắt, đem thẻ một lần nữa cất đi.

"Không có gì."

Quả thực ông đã gặp được một đứa trẻ tốt!

Hết chương 38.