Thẩm Phục đúng là nghĩ không sai, sự tình quả thực không phải dễ dàng giải quyết, mới qua mười ngày Dương Kiến Quốc lại tới nữa, lần này không chỉ ông ta và Dương Tiếu ngay cả con dâu chưa bao giờ lộ diện kia cũng xuất hiện.
Xe lái đến cửa tiệm cơm Tây Tần, Triệu Tuyết Mai mới nhàn nhã xuống xe.
Xuống xe trước tiên quan sát một chút tiệm cơm Tây Tần, mới mở miệng nói rằng.
"Thực sự là đã mấy năm rồi không trở lại, tiệm cơm vẫn cũ nát giống như lúc trước.”
Nhìn chung quanh một chút thấy không có người nhìn mình, mới thu hồi biểu tình miệt thị trên mặt đổi sang mặt có ý cười, quay đầu lại bắt chuyện đứa con nhà mình,
"Tiếu Tiếu, mau ra đây, chúng ta cùng đi thăm ông nội con”
Dương Tiếu đáp một tiếng từ cửa xe nhảy xuống, trong tay còn nhấc theo một thùng sữa bò lớn, cùng một hộp bánh ngọt thoạt nhìn rất đẹp, đi tới bên người Triệu Tuyết Mai.
Dáng dấp như vậy, nếu người ngoài không biết chuyện, nói không chắc còn tưởng rằng nhà Lão Dương Đầu có người thân đến thăm, còn mang cả sữa bò với bánh ngọt thoạt nhìn bộ dạng có chút thân thiện.
Dương Kiến Quốc xuống xe cuối cùng, ở phía sau tới lui không muốn vào, Triệu Tuyết Mai tới nơi này có tâm ý gì, người khác không biết, nhưng ông thì làm sao có thể không biết.
Mấy ngày nay Triệu Tuyết Mai ở nhà, càng ngày càng dựng lông mày, trợn to mắt, trong miệng nói tới nói lui nếu không bán được nhà cũ kia sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không mua được thẩm mĩ viện, lại còn nói người chủ củ cửa hàng thúc giục cô ta, cô ta tự nhiên cũng thúc giục lại Dương Kiến Quốc, mà Dương Kiến Quốc lấy đâu ra số tiền lớn như vậy.
Thân thích trong nhà bởi vì Triệu Tuyết Mai ngại bần cùng yêu phú quý, đắc tội không ít người, ông dĩ nhiên không thể hướng bọn họ mượn tiền, huống chi bọn họ cũng không có, mà coi như là có Dương Kiến Quốc cũng không mở miệng được.
Nếu tiền này mượn không được, cũng chỉ có thể đem chủ ý đặt ở nhà của Lão Dương Đầu
Ở nhà bị chỉ vào mũi mắng đến cẩu huyết phún đầu, xoay người Triệu Tuyết Mai liền thu thập đồ đạc, bảo Dương Tiếu mua đồ vật mang tới ba người đồng thời trở về, cô ta đi mấy năm rồi một lần cũng chưa từng trở lại.
Dương Kiến Quốc là một trăm lần không muốn, hiện tại cũng không biện pháp gì.
Triệu Tuyết Mai là ăn quả cân quyết tâm, nếu không phải tự mình ra tay thì không được.
Trong cửa hàng ba người đang dùng cơm, bây giờ không phải là giờ cơm, nhưng mở tiệm cơm nên cũng không thể ăn cơm đúng giờ, cho nên trong quán không có ai, ba người liền vây cùng nhau vừa nói vừa cười, thoạt nhìn ngược lại càng giống là người một nhà.
Triệu Tuyết Mai ánh mắt thoáng chốc liền lạnh, ngoài miệng vẫn ý tứ cũng không hàm hồ kêu lên.
"Ba!"
Lão Dương Đầu nhanh chóng qua đầu sang, nhìn thấy là con dâu mình, đưa tay cầm tạp dề lên xoa xoa tay, đứng lên.
"Tuyết Mai tới rồi, ăn cơm chưa? Chúng ta đang dùng cơm, nếu chưa ăn để ba đi lấy cho con.”
Lão Dương Đầu đối với Triệu Tuyết Mai xưa nay vẫn khách khí, kì thực ông cũng không cần phải khách khí như vậy chỉ là vợ ông chết sớm, Triệu Tuyết Mai sau khi vào cửa chỉ còn một mình ông, cha chồng cùng con dâu, ông đối với cô càng khách khí hơn, càng tôn trọng cô, sau này khi chết cũng muốn để lại cho cô một phần.
Triệu Tuyết Mai cười càng ngày càng sáng rực rỡ.
"Không cần, chúng ta trên đường đã ăn rồi, lần này là đặc biệt tới xem ba."
Nghe đến từ “chúng ta”, Lão Dương Đầu liền thấy hai người phía sau, Dương Kiến Quốc cùng Dương Tiếu.
Dương Tiếu hai tay đều cầm theo đồ vật, trước tiên hung tợn trừng chằm chằm Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý nhìn một hồi, mới quay đầu hướng Lão Dương Đầu cười híp mắt, đưa đồ trong tay để lên bàn.
"Ông nội."
Lão Dương Đầu nhìn chằm chằm bánh ngọt nhìn một lúc lâu, tiệm này kiểu Trung Quốc bánh ngọt làm không tệ, chỉ là khuyết điểm duy nhất chính là rất ngọt.
Dương Kiến Quốc cũng đứng bên cạnh Triệu Tuyết Mai, kêu một tiếng.
"Ba."
Bên này một nhà ba người so với Lão Dương Đầu bên kia thật giống như hai trận tuyến đối địch, ở giữa có khoảng cách chính là không qua được
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đều nhíu mày lại.
Triệu Tuyết Mai sau khi vào cửa nhìn Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, sau liền tự cho là bọn họ không tồn tại, ngồi ở trên ghế, đem đồ vật trên bàn đẩy tới trước mặt Lão Dương Đầu.
"Ba, lần này chúng ta đi là tới chính là muốn chịu tội với ba, lần trước Kiến Quốc cùng Tiếu Tiếu cũng không hiểu chuyện, khiến ba sinh khí."
Công phu này trăm phầm trăm, dù là ai xem cũng sẽ thấy là con dâu ngoan ngoãn hiếu thảo hiểu chuyện.
Lão Dương Đầu nghe cô nói như vậy, trên mặt hiện ra ý cười.
Lâm Thục Ý lông mày cũng nới lỏng ra, chỉ có Thẩm Phục như có điều suy nghĩ đưa tay sờ đôi môi, tự tiếu phi tiếu nhìn Triệu Tuyết Mai, hiển nhiên là biết đến trong hồ lô của cô ta đựng cái gì.
Lão Dương Đầu cười híp mắt,
"Đều là người một nhà, cũng không cần nói xin lỗi gì cả, Kiến Quốc là con trai của ba, Tiếu Tiếu là cháu trai của ba, ba chẳng lẽ lại giận bọn họ, đến đây ngồi đi, ba đi rót nước cho các con.”
Lâm Thục Ý nghe vậy đứng lên
"Ông để cháu đi cho ạ."
Lão Dương Đầu không để ý lắm, Triệu Tuyết Mai lại nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái.
Dương Tiếu không nén được sinh khí, liền muốn tiến lên nói chuyện, bị Triệu Tuyết Mai kéo lại, liếc mắt ra hiệu, mới nhẫn lại đi ra phía sau Triệu Tuyết Mai.
Lâm Thục Ý đi rót nước, Lão Dương Đầu đứng dậy thu thập bàn, cho nên cũng chỉ có Thẩm Phục đem chuyện buồn cười này nhìn ở trong mắt, tự nhiên cũng càng là xác định cả nhà ba người bọn họ cũng không phải hảo tâm gì.
"Ba, mấy năm qua tiệm cơm sinh ý vẫn được chứ ạ"
Triệu Tuyết Mai mở miệng hỏi. Kỳ thực cô căn bản cũng không định nói về tiệm cơm, quán này vừa cũ vừa hư như vậy có thể có được bao nhiêu sinh ý? Nếu có sinh ý sao nhiều năm như vậy vẫn khó khăn về tiền. Cô bất quá không nghĩ mở miệng liền nói đến chuyện nhà ở, đề phòng Lão Dương Đầu phản cảm, nên mới tìm một chuyện tùy tiện nói mà thôi.
Lão Dương Đầu thấy Triệu Tuyết Mai chưa bao giờ quan tâm tới tiệm cơm, lần đầu nghe con dâu đề cập tới cũng rất cao hứng, mặt mày hớn hở trả lời.
"Vẫn được, gần đây làm ăn coi như không tệ, đều là nhờ vào phúc của hai đứa bé kia.”
Lão Dương Đầu không nói, Triệu Tuyết Mai cũng định hỏi một chút về sự xuất hiện của hai người này, hiện tại Lão Dương Đầu lại nhắc đến, Triệu Tuyết Mai cũng là tiện hỏi.
"Hai đứa bé này...?"
Triệu Tuyết Mai từ trước lúc ở nhà, không nói với Lão Dương Đầu được mấy câu, trên mặt biểu tình lúc nào cũng là lãnh đạm, cho nên Triệu Tuyết Mai như bây giờ ôn tồn, Lão Dương Đầu cũng chỉ nghĩ mấy năm không gặp thì con dâu dễ tính hơn, thấy cô hỏi Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liền thuận miệng nói ra.
"Đây là Tiểu Phục, kia là Tiểu Ý, hai người bọn họ là anh em họ, cha mẹ Tiểu Ý đều mất, ba thấy cậu ấy một mình đáng thương, liền để cậu ấy tới quán ăn hỗ trợ, cũng mấy tháng rồi. Tiểu Phục là gần đây mới đến cùng Tiểu Ý hai anh em ở cùng một chỗ, cũng thường lại đây giúp đỡ."
Nguyên lai là trẻ mồ côi không cha không mẹ, Triệu Tuyết Mai trong lòng hừ lạnh, Lão Dương Đầu bản thân còn không nuôi nổi, lại còn phát thiện tâm chăm sóc người khác, muốn lòng thanh thản sao không bảo đứa trẻ đó ra ngoài đi làm kiếm chút tiền nuôi sống bản thân. Trong lòng nghĩ như vậy, Triệu Tuyết Mai trên mặt lại không biểu lộ ra, cô cùng Lão Dương Đầu sinh sống lâu như vậy, đều hiểu rõ lão già này mặc dù đã lớn tuổi nhưng không thể so với Dương Kiến Quốc nhu nhược, lão già này bình thường ôn hoà ấm áp, nhưng khi bị chọc giận lại có mấy phần hoả khí, nếu động tới giấy tờ bất động sản nhà kia, mặt trên đều viết tên lão, lão không cho bọn họ, bọn họ cũng hết cách, cho nên vẫn là để lão già này tâm tình tốt mới được. Nghĩ thế Triệu Tuyết Mai vừa cười.
"Nghe ba nói như vậy, lại thấy thân thế đứa trẻ này thật đáng thương.”
Lão Dương Đầu càng ngày càng xác định Triệu Tuyết Mai đổi tính, chuyện mấy năm nay không đến thăm ông, ông cũng không đề cập tới nữa, lại lên tiếng hỏi.
"Ngày hôm nay Kiến Quốc không đi làm hả?"
Rõ ràng vẫn là thứ tư, nhưng bởi vì Triệu Tuyết Mai tính tình nói gió liền mưa, đành phải xin nghỉ, Dương Kiến Quốc liền ngẩng đầu nhìn ba mình, cũng không dám hạ thấp xuống cái đầu, rầm rì đáp ứng.
"... Vâng ạ."
Triệu Tuyết Mai nhìn thấy bộ dạng Dương Kiến Quốc như vậy không khỏi sinh khí, không có nửa điểm dáng vẻ của người đàn ông, nhu nhược yếu đuối, không làm thành đại sự.
Triệu Tuyết Mai trừng Dương Kiến Quốc liếc mắt một cái, Dương Kiến Quốc cũng có quyền làm như không nhìn thấy, ngược lại nếu như việc này có thể thành cũng không cần ông mở miệng, nếu không thể thành cũng mong Triệu Tuyết Mai sớm chết tâm một chút cũng tốt.
Lâm Thục Ý bưng mấy chén nước, vén rèm lên đi ra, trước tiên đưa cho Lão Dương Đầu một chén, sau đó là Dương Kiến Quốc cùng Triệu Tuyết Mai, cuối cùng Dương Tiếu.
Dương Kiến Quốc tiếp nhận nói một tiếng cảm ơn, Triệu Tuyết Mai không nói gì, cũng không hề liếc mắt nhìn cậu,
Dương Tiếu thì càng không tiếp nhận, nhìn thấy Lâm Thục Ý đi tới trước mặt gã liền trừng mắt lên, Lâm Thục Ý cũng không để ý đến gã, đem nước trà để ở trên bàn, liền xoay người đi ngồi bên cạnh Thẩm Phục.
Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn cậu so với Dương Tiếu còn nhỏ hơn, nhưng trên thực tế Lâm Thục Ý cảm thấy được Dương Tiếu hành động quá ngu xuẩn, ấu trĩ, cậu thật sự là mặc kệ hắn không thèm để ý đến.
Thẩm Phục thấy Lâm Thục Ý ngồi lại đây, quay đầu ghé vào lỗ tai cậu thì thầm.
"Tôi cảm thấy Dương Tiếu thật đúng là không có chút nào khiến người ta yêu thích."
Vốn cho là Lâm Thục Ý sẽ cảm thấy hắn nói bậy, ai biết Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn Dương Tiếu, sau đó trịnh trọng gật đầu một cái, Thẩm Phục không khỏi bật cười.
Lực chú ý của Dương Tiếu nguyên bản để trên người Lâm Thục Ý, hiện tại lại thấy Thẩm Phục ghé tai Lâm Thục Ý thì thầm, sau đó Lâm Thục Ý liền liếc mắt nhìn gã. Hành động này trong mắt Dương Tiếu thấy rõ ràng là đang nói xấu gã, đặc biệt là Thẩm Phục còn nở nụ cười, càng làm cho gã cảm thấy được không thể nhịn được nữa.
Dương Tiếu đen mặt một chút liền đứng lên.
"Hai người đang nói cái gì vậy?!"
Không chỉ nói còn vươn tay ra chỉ vào Lâm Thục Ý.
Thẩm Phục nheo mắt lại, trẻ tuổi nóng tính, động đến lại sinh khí, tính tình xấu như vậy làm người ta ghét, cùng ông nội thực sự là nửa điểm cũng không có giống.
Lâm Thục Ý không nói lời nào, chỉ là lạnh lạnh sưu sưu nhìn gã.
Động tĩnh của gã lớn như vậy, hai người lại chỉ coi như gã đang thả rắm, bộ dạng không thèm chấp của bọn họ, lại càng khiến Dương Tiếu khó chịu tới cực điểm, tính cách gã hung hăng càn quấy không phải một hai ngày, mặc dù vì tính cách này phải chịu không ít thiệt thòi, nhưng vẫn như trước không đổi, đặc biệt khi nhìn Lâm Thục Ý so với gã còn nhỏ tuổi hơn, gã càng nghĩ càng không muốn thay đổi, gã cũng không tin Thục Ý nhỏ tuổi như vậy có thể làm được cái gì.
Hành động của gã lớn như vậy, khiến hai người đang nói chuyện bên kia cũng bị ngắt quãng, Lão Dương Đầu không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi.
"Làm sao thế này?"
Triệu Tuyết Mai cũng nhìn sang, tính cách con trai cô, cô rõ nhất, nhất định là ghi hận lần trước hai người kia cùng nó động thủ, hiện tại lại tìm bọn họ để gây sự.
Triệu Tuyết Mai cũng đã sớm muốn hỏi rõ sự tình, chỉ là hiện tại nàng đang cố gắng xây dựng hảo cảm với Lão Dương Đầu, không muốn vì hai người ngoài này khiến Lão Dương Đầu không thoải mái, liền nhìn một chút Dương Kiến Quốc, muốn Dương Kiến Quốc đứng ra nói một chút.
Dương Kiến Quốc lại không có ý định sẽ giúp Dương Tiếu sinh sự, chuyện lần trước ông rõ ràng nhất, cũng là Dương Tiếu chuẩn bị ra tay trước tiên, mà Thẩm Phục cũng chỉ là ngăn lại thủ đoạn của nó, cũng không có nửa điểm muốn thương tổn nó, huống chi nếu lần này Dương Tiếu lại gây sự, Thẩm Phục không chắc sẽ bỏ qua dễ dàng như lần trước.
"Tiếu Tiếu! Con làm cái gì vậy? thôi đi! "
Triệu Tuyết Mai thấy Dương Kiến Quốc không nghe theo ý của mình, đã thế còn hướng về phía người ngoài, âm thầm cắn răng, nghĩ trở về nhà sẽ tính món nợ này, trước mắt, đương nhiên vẫn là chuyện nhà ở quan trọng nhất.
Dương Tiếu vừa nhìn cha mẹ đều không giúp gã nhất thời đôi mắt liền trừng lên.
"Con làm cái gì?! Hai người bọn họ ở sau lưng nói xấu con, con lại không thể nói hả."
Lão Dương Đầu nhìn Dương Tiếu lại nhìn Lâm Thục Ý, cuối cùng nhìn Dương Tiếu nói rằng.
"Tiểu Ý nó còn nhỏ, Tiếu Tiếu cháu nên nhường cho nó một chút”
Câu nói này lập tức phát hoả hai người, nhưng mà Triệu Tuyết Mai hoàn không hề nói gì, Dương Tiếu lại bật thốt lên,
"Đến cùng ai là cháu trai ông!"
Hết chương 18.