Chương 5: Cô ta là ai

Những người bạn của Thiệu Triết An thực ra ít có cơ hội gặp Giang Vân Tình. Người vừa lên tiếng là Bạch Thịnh Vũ, em họ của Bạch Thiển Nhiên. Giang Vân Đoan nhớ rõ người này từ ký ức của nguyên chủ. Bạch Thịnh Vũ từ nhỏ đã luôn theo sau Bạch Thiển Nhiên và là một cậu em trung thành.

Năm đó, khi Bạch Thiển Nhiên ra nước ngoài du học, cô đã chia tay với Thiệu Triết An. Trong lòng Bạch Thịnh Vũ, Giang Vân Tình chính là kẻ nhân lúc chị gái anh không ở bên mà chen chân vào, cố ý lợi dụng tình huống để tìm kiếm lợi ích.

Khi thấy Thiệu Triết An tiến tới với sự ủng hộ của mấy người bạn, cùng với lời chế giễu của Bạch Thịnh Vũ, mặt Giang Vân Tình lập tức lạnh băng. “Hội sở này mở cửa làm ăn, anh có thể tới, còn tôi thì không? Hay anh muốn nói rằng hội sở này là của nhà anh?”

Trước đây, Giang Vân Tình thường rất chịu thiệt trước mặt đám bạn của Thiệu Triết An.

Cô biết rõ bạn bè của Thiệu Triết An không thích mình, vì không muốn làm khó anh, cô luôn hạn chế gặp gỡ bạn bè anh và mỗi lần gặp đều cố gắng nhường nhịn để tránh gây khó chịu. Nhưng giờ đây, cô không muốn nhịn nữa, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh Thiệu Triết An và Bạch Thiển Nhiên thân mật, trong khi bản thân cô đã phải trải qua quá nhiều chuyện đau lòng. Chỉ cần nghĩ đến thôi là cảm xúc phẫn nộ lại bùng lên.

Dựa vào cái gì mà Thiệu Triết An lại có quyền chất vấn cô?

Cô không được phép đến đây sao?

“Hội sở này đúng là không phải của nhà tôi, nhưng nó thuộc về gia đình Hạo Tử.” Bạch Thịnh Vũ nhếch mày, đưa tay chỉ vào một người đàn ông bên cạnh đeo kính trông rất lịch lãm.

Giang Vân Tình cảm thấy nghẹn lời.

Giang Vân Đoan lấy điện thoại ra, nhìn về phía Bạch Thịnh Vũ, giọng điệu tuy có vẻ khách sáo nhưng thực ra lại không hề mềm mỏng. “Vậy vị này là Bạch tiên sinh đúng không? Ý anh là, vì đây là hội sở của nhà vị tiên sinh kia, nên anh có thể đến còn người khác thì không? Chúng tôi có nên thông báo rộng rãi để tránh việc khách hàng đến đây mong muốn thư giãn nhưng lại bị đuổi về trắng tay không?”

“Bạch tiên sinh, anh có thể trả lời không? Hội sở này chỉ dành cho các anh hay sao? Chỉ tiếp đãi những người như các anh thôi à?” Giang Vân Đoan vừa nói vừa giơ điện thoại lên, ý muốn ghi lại câu trả lời của Bạch Thịnh Vũ.

—— Đương nhiên là không!

Đây là một hội sở tổng hợp, không phải kiểu hội sở tư nhân nhỏ chỉ phục vụ cho một nhóm bạn bè chơi riêng. Nó phải mở cửa làm ăn. Giang Vân Đoan đến đây còn mang thẻ hội viên cao cấp nhất.

Chỉ cần Bạch Thịnh Vũ dám nói điều đó, Giang Vân Đoan sẽ có cách làm cho hội sở này nổi tiếng vì cách tiếp đón như vậy.

Những người đến đây đều để hưởng thụ, ai mà muốn tiêu tiền chỉ để chịu cảm giác khó chịu?

Bạch Thịnh Vũ đương nhiên không thể gây rắc rối cho gia đình Hạo Tử, vì vậy anh ta lập tức cứng họng.

“Thôi nào, Tiểu Tình, Thịnh Vũ không có ác ý, cậu ấy chỉ hỏi một câu thôi mà, sao em phản ứng mạnh như vậy? Trễ thế này rồi, em đến đây làm gì? Họ là ai?” Vừa rồi, khi Giang Vân Tình bị chất vấn, Thiệu Triết An không nói gì. Nhưng giờ, khi thấy Bạch Thịnh Vũ có chút xấu hổ, hắn lập tức lên tiếng để hòa giải không khí, ánh mắt còn liếc qua Giang Vân Đoan và Chu Lãm đứng cạnh cô.

Nhưng phản ứng này của hắn chỉ khiến Giang Vân Tình thêm lạnh lẽo.

Nếu là trước kia, có thể Giang Vân Tình đã nghĩ rằng Thiệu Triết An ghen tị khi thấy cô đi cùng người khác. Nhưng giờ đây, cô không còn ý nghĩ đó nữa.

Sự bất công của Thiệu Triết An đã rõ ràng trước mắt cô.

“Ngược lại, tôi còn muốn hỏi anh, anh đến đây làm gì? Cô ta là ai?”

Giang Vân Tình không trả lời câu hỏi của Thiệu Triết An, mà hỏi ngược lại.