Chương 38: Thành Phố Hải Ly 3

Editor: Trâm Rừng

“ Ngày nào cũng nói là trời có mưa, giá điều hòa đã tăng lên gấp ba lần rồi mà chả thấy giọt mưa nào, chuyên gia kiểu gì vậy ? “ Bà chủ có chút oán hận nói.

Phù An An chăm chú xem tin tức được phát từ một bên, trò chơi chó này thích che giấu những gì đã xảy ra trong tương lai trong các chi tiết nhỏ thường ngày. Nghe nói mưa đặc biệt to nên Phù An An ở trong tâm ghi nhớ kỹ.

Sau khi tan sở, Phù An An không trực tiếp quay lại căn nhà cho thuê mà ra ngoài xem xét.

Thời tiết buổi tối cuối cùng cũng mát mẻ hơn một chút, Phù An An không vội vã bước đi càng lúc càng xa. Không biết nên đi đâu nên lanh quanh một hồi tới luôn cửa hàng chuyên bán vật dụng che mưa.

Ba tháng liên tiếp không có mưa, hoạt động kinh doanh của cửa hàng áo mưa gần như lao dốc. Cửa ngoài trống không, trên kính có bốn chữ lớn - "cho thuê cửa hàng", một hàng ô, áo mưa, ủng đi mưa, quần chống nước được đặt trước cửa, tất cả đều ghi "thanh lý giá rẻ “. Phù An An đứng ở cửa một lúc, bị câu “ thanh lý giá rẻ” của cửa hàng hấp dẫn, vô thức nhấc chân bước vào.

“Ai, tiểu muội muốn mua thứ gì không?” Đợi thật lâu mới có một vị khách, ông chủ nhiệt tình đi lên tiếp đãi.

Phù An An nhìn chiếc ô, áo mưa và quần không thấm nước mà anh ta bán thanh lý, mỗi thứ đều mua một cái. Tiền lương đi làm hôm này đã dùng hết còn thêm một ít tiền túi của mình bỏ vào. Phù An An nhìn mình còn dư lại chỉ ít tiền lẻ liền thở dài, “ta thật nghèo.”

Ông chủ nhìn thấy số tiền bán ra hôm nay cũng thở dài, cảm thấy hai người có hoàn cảnh giống nhau liền nói "Được rồi, hôm nay cô mở hàng cho tôi nên tôi tặng cô một món trong tất cả hàng thanh lý ở đây, cô chọn đi.”

“Vậy thì không tốt lắm đâu.” Phù An An xấu hổ nói, cúi người xuống, tay thì không hề khách khí chút nào lựa đồ vật.

Ông chủ cửa hàng áo mưa:...... Thật đúng là một cô bé ngay thẳng.



Lúc này, Phù An An đột nhiên nhìn thấy một sợi dây buộc tóc trắng tinh. Trên bề mặt của nó, những đốm sáng trôi đi trong giây lát, cảnh tượng này có phần quen thuộc.

Phù An An sửng sốt một chút, đưa tay nhặt lên dây buộc tóc phía dưới, vừa chạm vào, liền hiện ra dòng chữ quen thuộc ——

[Chúc mừng bạn đã nhận được vật phẩm đặc biệt duy nhất "Vòng tay không gian" trong trò chơi sinh tồn này. Một khi chiếc vòng được ràng buộc, nó sẽ theo người chơi cho đến khi trò chơi kết thúc hoặc người chơi chết.]

Phù An An nhìn kỹ sợi dây, hóa ra đạo cụ không gian mỗi lần không giống nhau, khó trách trước đó cô vênh váo đeo chiếc vòng lên tay, không người chơi nào nhận ra. Phù An An đột nhiên có cảm giác đã hiểu ra tất cả.

"Ông chủ, tôi muốn cái này." Phù An An cầm dây buộc tóc nói. Chọn qua chọn lại cả buổi lại lấy một cái dây buộc tóc, đây cũng không phải là hàng hóa của nhà hắn nữa kìa.

Ông chủ gật đầu với nụ cười trên môi và nói "cô có thể lấy nếu cô thích", trong lòng nghĩ rằng mình gặp phải một cô gái ngốc nghếch. Vừa lấy được không gian, Phù An An cũng không có dừng lại, nhanh chóng trở về phòng cho thuê, cẩn thận kiểm tra đạo cụ không gian, ngoại trừ dung mạo thay đổi ngoài ý muốn, những thứ khác đều không có vấn đề gì.

Ngay cả lúc năm giờ chiều, thời tiết vẫn vô cùng oi bức. Nhưng dù thời tiết có nóng đến đâu cũng không thể ngăn cản mong muốn lấp đầy đạo cụ không gian của Phù An An.

Bệnh viện tư nhân lớn nhất ở trung tâm thành phố Hải Ly, một chiếc ô tô màu đen đơn giản xuất hiện ở cổng.

Mấy người mặc vest đen xuống xe, nhanh chóng chuyển mấy hộp thuốc in tiếng nước ngoài rồi vội vàng rời đi.

Trong hiệu thuốc nhỏ đơn giản trên đường phố, Phù An An mua một số loại thuốc chống viêm và thuốc cảm thông thường.

Đi bộ trở lại trên đường phố, một cơn gió mát lạnh bất chợt thổi qua làm hàng cây hai bên xào xạc, rác rưởi chưa được người quét dọn chất lên cao thổi tung về phía trước.