Chương 4: Action 4
CHƯƠNG 4, ACTION 4
Khu dân cư cách trường học rất gần, hơn nữa hai người tính thuận đường đi tới cửa hàng thú nuôi, cho nên cũng không định tốn thời gian ở cửa trường đợi xe buýt, định bụng đi bộ về.
“Alaska nhà cậu tên gì? ” Trần Quý bộ dạng bước đi rất tùy ý, hai bỏ vào túi lộ ra vẻlười biếng, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy không có tinh thần.
“Alex. ” Diệp Hiểu Không nhìn chung quanh, phát hiện số người nhìn đại suất ca quả thật là rất nhiều, bọn họ lại chưa đi bao xa, đi ngang qua phần lớn cũng là sinh viên của trường, vì vậy thỉnh thoảng có người hướng phía bọn họ nhìn quanh. Diệp Hiểu Không nhất thời lúng túng, giống như vụиɠ ŧяộʍ, rốt cuộc là muốn ồn ào thế nào a?
Trần Quý nhếch miệng cười cười, nói: “Rất xứng, rất uy phong.”
“Nhà cậugọi là gì a? ” Hỏi xong mới phát hiện vấn đề này đã sớm có đáp án rồi, chiều rộng mặt Diệp Hiểu Không lại ròng ròng biển lệ, phẫn nộ nói, “Nga, đúng, gọi A Hoàng,… Cái kia hơi nông dân.”
Trần Quý buồn cười nhìn nam hài bên cạnh cúi đầu xoắn xoắn góc áo, nhất thời cảm thấy tâm tình tốt vô cùng, hắn sao lại không nhận ra Diệp Hiểu Không, nam hài này là người trên lớp chọn luôn đoạt chỗ ngồi phía sau hắn, ngày lễ luôn tìm người tặng quà cho hắn – ngốc nghếch một cách tự nhiên, trên Forum BBS của trường chỉ cần là chuyện của hắn nam hài này sẽ cố gắng đoạt ghế sô pha… Bất kể là như thế nào, một người xuất hiện trong sinh hoạt của mình nhiều lần như thế, lưu lại dấu vết cũng nhiều, mà tất cả những chuyện đã xảy racũng có dấu vết để lần theo, chẳng qua là ngươi có muốn theo hay không mà thôi. Hiển nhiên, Trần Quý lại là người đi theo…
“Diệp Hiểu Không, cậu thật đáng yêu.”
Diệp Hiểu Không đồng học mờ mịt ngẩng đầu, nhìn nụ cười của Trần Quý nhất thời cảm thấy toàn bộ khí huyết chảy thẳng lên mặt, không biết làm sao cứng đờ ngay tại chỗ, tim đập kịch liệt như muốn bay ra khỏi ***g ngực. Yđột nhiên cảm thấy, có lẽ, ynếu cố gắng có thể sẽ chen vào được thế giới của Trần Quý.
“Hoan nghênh quý khách! ” Lúc đẩy cửa ra người phục vụ liền tươi cười hướng khách cũ chào hỏi, “Hai vị muốn chọn thứ gì?”
Diệp Hiểu Không chuyển đầu khắp nơi nhìn, cửa hàng thú nuôi này không lớn lắm, thang lầu phía trước chính là bệnh viện thú y đi, vào trong còn có chỗ giúp thú nuôitắm rửa, xem ra là liên hiệp kinh doanh. Hiện tại muốn hành nghề này, cũng không phải chỉ mở một cửa hàng liền xong chuyện, tốt nhất là lôi kéo được thú nuôi của khách hàng đi vào, sau đó phục vụ một vòng mới có thể ra cửa.
“Cậu có cần mua gì không? ” Diệp Hiểu Không tùy ý cầm lấy món đồ chơi cơ bảnnhìn một chút, quay đầu hỏi Trần Quý.
Trần Quý đứng trước một loạt thức ăn dành cho chó tựa hồ rất buồn rầu: “Lần trước mua thức ăn cho chó về A Hoàng dường như không thích, tôi cũng nghĩ phải thay đổi loại khác.”
“Cái gì? Cậu cho nó ăn thức ăn cho chó?! Alex nhà tôi chưa bao giờ ăn. ” Diệp Hiểu Không như phảng phất nghe được một câu đáng chê cười, phản ứng có chút kịch liệt.
Ymới vừa nói xong, Trần Quý cùng nhân viên phục vụ vẻ mặt cứng ngắc nhìn Diệp Hiểu Không, người phục vụ lại càng trừng mắt bắt đầu chất vấn Diệp Hiểu Không: “Nhà anhlà chó gì? Chó nên ăn thức ăn cho chó a, nếu không bọn chúng ăn cái gì?”
Diệp Hiểu Không ngượng ngùng sờ sờ mũi, lại đột nhiên cảm thấy này không phải là vấn đề lớn gì, nhất thời lẽ thẳng khí hùng: “Chúng tôi ăn gì nó liền ăn cái đó a!”
“Dạ dày của chó cùng dạ dày chúng ta không giống nhau, hơn nữa bọn chúng đối với lượng muốihấp thu chỉ bằng 1/6 con người, đối với rất nhiều loại thức ăn của chúng ta không tiêu hóa tốt, saoanhcó thể nuôi chó như vậy a! ” Em gái phục vụ ngôn từ chínhnghĩa, làm cho Diệp Hiểu Không thấy mình như phạm vào sai lầm nghiêm trọng, “Thức ăn cho chó đặc biệt vì chó mà tạo ra, bọn chúng ăn vào mới có thể khỏe mạnh hơn có lực hơn.”
Mẹ nó Alex nhà tôi từ nhỏ chính là dùng thịt nuôi lớn, sao có thể đi ăn thức ăn cho chó? Chonómột chậu thức ănnhập khẩudành cho chónó cũng không thèm cho cái rắm a! Cái gì mà tiêu hóa không tốt, tathấy con chó thối kia hiện tại quá cường tráng đi, chủ nhân … không … lúc lắc cái đuôi là có thể bay lên trời a! Bây giờ còn học được giảo cơ, nghĩ đến cái vấn đềnày Diệp Hiểu Không bên trong lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ quả thật là bởi vì ăn nhiều thức ăn của con người nên mới bị giảo cơ luôn?
“Ngạch… ha hả, tôi biết rồi. ” Diệp Hiểu Không không phản bác được, chỉ có thể nói quanh cho qua.
“Cho tôi một bọc này đi. ” Trần Quý im lặng dùng ngón tay chỉ một bọc thức ăn cho chó, cắt đứt tranh chấp giữa Diệp Hiểu Không cùng em gái phục vụ.
Nghe thấy có sinh ý em gái phục vụ lập tức thay khuôn mặt tươi cười, từ trong tủ kéo bao thức ăn cho chó ra ngoài rồi đi ra quầy phục vụ, vừa đi miệng còn không ngừng nói: “Dễ nhìn,anhchọn rất tốt, loại này là thức ăn dành cho chó nhập khẩu từ nước Đức, là loại tiêu thụ vô địch của cửa hàng chúng tôi a, rất nhiều khách hàng tới chỗ chúng tôi để mua, bên trong còn rất nhiều loại, lần sauanhtới có thể thay đổi. Hảo, tổng cộng 160!”
Diệp Hiểu Không chết lặng nhìn Trần Quý bỏ tiền đài thọ,yđang nhớ lại lần trước giúp lão mụ mua bao đại mễ kia, tâm can cũng bắt đầu run lên, hiện tại quả thật là chó so với người còn tinh quý hơn a! 160 nguyên mua được một bọc như vậy, có thể ăn được bao lâu a, còn là hàng đặc biệt nhập khẩu, hoàn hảo Tiểu hiromi nhà Trần Quý khẩu vị không quá lớn. Nhớ tới Alex ở nhà thường xuyên ăn một chén cơm cùng một khối thịt ngon, mặc dù nuôi tốt, ăn rất sướиɠ, nhưng nó chưa bao giờ biết mùi vị thức ăn dành cho chó là như thế nào!!
“Cậu không mua? ” Trần Quý nhìn Diệp Hiểu Không dường như có chút thất thần, cười hỏi.
Diệp Hiểu Không lắc đầu,ybị đả kích, hiện tại khí lực nói liên tục nói cũng không có.
Trần Quý vui vẻ, giơ tay lên xoa xoa tóc Diệp Hiểu Không, ” Chó nhà cậu không ăn thức ăn cho chó, cũng không cho A Hoàng nhà tôiăn sao?”
Nơi được sờ qua tựa hồ cảm nhận được nhiệt độ tay đối phương, tuy ngắn ngủi nhưng có thể phát ra sức dụ dỗ quyến luyến, từ đó không thể vãn hồi, không thể vãn hồi.
Diệp Hiểu Không ngốc sửng sốt một chút liền đỏ cả mặt, nhẹ nói nhỏ “về nhà” liền lảo đảo chạy ra khỏi cửa hàng thú nuôi, Trần Quý xoay người đuổi theo, lại cúi đầu nhìn tay của mình một chút, mới từ từ bật cười.
.:.