Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Là Võ Học Gia

Chương 53: BOSS lừa người và Vương Vũ vô liêm sỉ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thi thể của Howard vẫn không hề biến mất, Vương Vũ cũng không có sở thích hành hạ thi thể, nhưng vì đề phòng lão ta đột nhiên bật dậy, Vương Vũ vẫn giẫm chân lên Howard, sau đó gửi tin nhắn cho Lý Tuyết: "Quay về tìm chìa khóa đi, lão già này được anh thuyết phục rồi."

"Thuyết phục rồi ạ?" Lý Tuyết không thể nào hiểu được, nhìn bộ dạng Howard vừa nãy cũng không giống người sẽ nghe người ta khuyên bảo đâu.

Lý Tuyết quay lại trước nhà gỗ của Howard, nhìn thấy Vương Vũ giẫm chân lên Howard, mới phản ứng được, hóa ra Vương Vũ dùng nắm đấm thuyết phục lão ta.

Có cảnh tượng đáng khϊếp sợ vừa nãy, Lý Tuyết đã hoàn toàn chết lặng trước sự mạnh mẽ của Vương Vũ...

Tư thế của Thái Cực Quyền rất có phong thái bậc thầy, Lý Tuyết thấy Vương Vũ trêu chọc BOSS với dáng vẻ thoải mái nhẹ nhàng, còn thật sự cho rằng Vương Vũ thu phục lão ta cũng rất dễ dàng.

"Lão ta chết rồi sao?" Lý Tuyết đứng phía xa, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi. Trong game, BOSS dã ngoại sau khi chết đều sẽ biến thành ánh sáng trắng bay đi, Lý Tuyết chưa từng đánh BOSS, nhưng vẫn hiểu rõ những kiến thức cơ bản này.

Vương Vũ đá đá đầu Howard, nói: "Trên lý thuyết là đã chết... Nhưng lão ta cũng không rơi ra đồ gì, còn là BOSS cơ đấy, nghèo vãi."

"..."

Howard nói thế nào cũng là một ông lão, Lý Tuyết thấy hành động thô bạo của Vương Vũ thì hết chỗ nói nổi: "Có thể là BOSS của nhiệm vụ, khen thưởng phải đến nhận ở chỗ người tuyên bố nhiệm vụ."

Vương Vũ gật đầu nói: "Ừ, em nhanh chóng đi tìm thứ muốn tìm, anh không yên tâm về hệ thống, vẫn phải giẫm lên lão ta."

Lý Tuyết cũng không nói hai lời, đi vào ngôi nhà nhỏ của Howard, lật tìm trong trong ngoài ngoài một lát, cuối cùng hồn bay phách lạc từ bên trong đi ra: "Kỳ lạ, sao lại không có nhỉ?"

"Tìm hết khắp nơi chưa? Dưới sàn nhà trong vách tường thì sao?" Vương Vũ hoàn toàn thể hiện ra sự không tin tưởng với hệ thống.

Lý Tuyết nói: "Ngôi nhà nhỏ này cũng là một cảnh trong nhiệm vụ, cũng không còn chỗ nào khác, những nơi có thể tìm đều đã tìm cả rồi, ngoại trừ cái này ra, hoàn toàn không tìm thấy gì khác..."

Vừa nói Lý Tuyết vừa đưa ra một chiếc cốc thí nghiệm, bên trong đựng chất lỏng màu đỏ cao đến nửa cốc.

Vương Vũ gãi đầu một cái, chỉ vào thi thể của Howard nói: "Có phải manh mối ở trên người lão ta không?"

Có vết xe đổ từ vụ đầu của Urtus, Vương Vũ đương nhiên sẽ không coi thường loại BOSS không biến mất này.

"Hẳn là vậy..." Lý Tuyết lần này hoàn toàn tin tưởng Vương Vũ rồi, NPC trong game này thật sự lừa người.

Vương Vũ cúi đầu xoay người, nhấc Howard lên, nói với Lý Tuyết: "Em lục soát đi, anh giữ lão ta cho."

Giữa ban ngày ban mặt, lục soát một ông già nát rượu, Lý Tuyết thật sự không ra tay được, cho dù lão già này chỉ là một NPC, nhưng hệ thống mô phỏng này cũng quá chân thực rồi, cô bất đắc dĩ, nhưng vì nhiệm vụ thì đành liều mạng thôi!

Lý Tuyết đỏ mặt lên, run rẩy sờ soạng ngực Howard.

"Khụ... khụ..."

Đúng lúc này, Howard ho khan mấy tiếng, tỉnh lại, làm cho Lý Tuyết sợ hết hồn. Có điều lúc này Howard suy yếu không còn chút sức lực nào, cũng không có sức đi giằng co.

Vương Vũ thấy ông lão này tỉnh lại thì hơi sững sờ, sau khi cạn máu lại bị mình đạp cho một cước mà vẫn chưa chết, nhìn xem, đây mới chính là BOSS cốt truyện trong truyền thuyết.

"Cho ta... cho ta..." Howard nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trong tay Lý Tuyết, khàn khàn kêu lên.

Lý Tuyết vừa định đưa sang, Vương Vũ vươn tay ngăn cản, cười híp mắt nói: "Giao chìa khóa ra đây!"

"Ai... " Howard thở dài, từ trong l*иg ngực lấy ra một chiếc chìa khóa trông khá cổ xưa, đưa cho Vương Vũ.

Sau khi Vương Vũ nhận lấy, nhét vào trong ngực, nói tiếp: "Giao chính chiếc chìa khóa mà Oups muốn ra đây..."

"?" Trên đầu Lý Tuyết hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.

Howard oán độc liếc nhìn Vương Vũ một cái, lại lấy ra một chiếc chìa khóa nữa, đưa cho Vương Vũ, lúc này hắn mới hài lòng nhận lấy.

Lý Tuyết nhìn đến trợn tròn mắt, Howard này thật sự vô cùng thông minh, còn có thể thay mận đổi đào, mà Vương Vũ còn trâu bò hơn, vậy mà cũng không lừa được hắn.

"Thuốc... thuốc..." Sau khi giao chìa khóa xong, Howard lại kêu lên.

Vương Vũ cầm cốc thí nghiệm, lắc đầu hỏi: "Gϊếŧ được ngươi sẽ rơi ra cái gì?"

"Ngươi thật vô liêm sỉ!" Howard giận dữ nói: "Chìa khóa cũng đã giao cho ngươi rồi!"

Vương Vũ cười nói: "Ta cũng không nói giao chìa khóa ra, ta sẽ đưa thứ này cho ngươi..." Trải qua mấy lần được dạy dỗ, Vương Vũ cũng đã suy nghĩ rõ ràng, đối phó với hệ thống trơ tráo, thì mình càng phải trơ tráo hơn mới được.

"Ngươi!" Howard vừa định nói gì, nhưng lại thấy tay Vương Vũ nghiêng đi, đang định đổ hết dược tề xuống, lúc này lão ta lập tức mềm nhũn, từ trong lòng ngực lấy ra bốn cái bình nhỏ, sau đó nói: "Cái này cho ngươi, đưa dược tề cho ta!"

May mà Vương Vũ vừa nãy nhanh tay, hóa ra ông già này còn có bốn bình thuốc kí©h thí©ɧ, không chừng hiệu quả của thuốc kí©h thí©ɧ này còn có thể cộng dồn, xem ra là chiêu thức bảo vệ mạng sống mà hệ thống cho lão ta, có lẽ là "Cắn thuốc đến chết" gì đó.

Vương Vũ nói: "Đồ chơi này sướиɠ xong sẽ chết, ngươi đây là đang bẫy ta sao?"

"Sau nhà gỗ có một rương bảo bối, chìa khóa vừa nãy đưa cho ngươi có thể mở rương..." Howard gần như tuyệt vọng nói: "Ta đã đến mức này rồi... Không tin ngươi cứ gϊếŧ ta đi."

"Thật đúng là vơ vét tài sản đi ra? Chơi game có thể chơi như vậy sao?" Lý Tuyết nhìn hai người một kẻ giở trò lừa gạt muốn lừa gạt trót lọt, một kẻ vô liêm sỉ ở đây vơ vét tài sản, đã trợn mắt há mồm.

Vương Vũ thấy gõ tiếp cũng không thu hoạch được gì nữa, cười khẽ, cầm bốn bình nhỏ trong tay Howard, sau đó nói với Lý Tuyết: "Em ở đây trông lão ta, anh đi một lát sẽ quay lại."

Trong nháy mắt khi Howard giao chìa khóa ra, nhiệm vụ của Lý Tuyết đã được nhắc nhở là hoàn thành, cho nên Vương Vũ cũng không sợ Howard lại có phản kháng gì nữa.

"Dược tề đâu!" Howard cả giận nói: "Ngươi không giữ chữ tín!"

Vương Vũ nói: "Ta là người rất coi trọng chữ tín, có điều ta không tin ngươi, ta phải đi xem trong rương có gì trước mới được."

Ném Howard xuống, Vương Vũ đi ra phía sau nhà gỗ, quả nhiên phát hiện một rương bảo bối.

Lấy chìa khóa mở rương bảo bối, Vương Vũ lấy từ bên trong ra hai quyển sách kỹ năng và mấy vàng.

“Chế tác dược tề ăn mòn”: Kỹ năng hiếm có thể chế tạo ra dụng cụ và độc dược có tính ăn mòn. Yêu cầu nghề nghiệp: Thuật sĩ hắc ám.

“Chế tác dược tề kịch độc”: Kỹ năng hiếm có thể chế ra độc dược Kiến Huyết Phong Hầu. Yêu cầu nghề nghiệp: Thuật sĩ hắc ám.

Xem ra đây chính là khói độc trong ống nghiệm mà Howard ném ra vừa nãy rồi.

Vẻn vẹn chỉ có hai quyển sách, Vương Vũ nhất thời cảm thấy hệ thống này đúng là vô cùng bẫy người. Lý Tuyết thân là một Mục sư quang minh, đánh được một BOSS lại được cho hai quyển kỹ năng của Thuật sĩ hắc ám.

Họ cũng không nghĩ một chút xem, làm sao Mục sư quang minh lại chơi đùa những thứ đồ bẩn thỉu này.

Nhưng hắn không biết rằng, hai quyển sách chế tác dược tề này hoàn toàn không phải thứ nên xuất hiện trong nhiệm vụ này, mà do Vương Vũ cố tình vơ vét, Mục sư quang minh không chơi những thứ này, nhưng Howard người ta là một Thuật sĩ hắc ám, càng không thể có được những thứ đồ của Mục sư.

Vương Vũ quay về trước căn nhà, không hài lòng đi tới trước mặt Howard, cầm hai quyển sách hỏi: "Chỉ có mấy thứ đồ chơi này? Phương thuốc của thuốc kí©h thí©ɧ này thì sao, ngươi có không?"

"Không có!" Howard trả lời dứt khoát: "Loại phương thuốc bí mật này chỉ có thầy của chúng ta mới có, khi ta và con lừa Oups ngu ngốc kia tốt nghiệp, mỗi người trộm của thầy giáo năm bình..."

Hóa ra hai lão già bỉ ổi này còn là anh em cùng học một thầy.

"Ai, thật sự là đáng tiếc..." Cũng không biết Vương Vũ đang cảm thán họ trộm quá ít, hay là cảm thán không có được phương thuốc bí mật, hắn lắc đầu đưa thuốc cho lão ta.

Howard nhận được thuốc, uống một hơi cạn sạch, gương mặt yếu ớt lại phấn chấn sáng sủa.

Sau khi khôi phục sức sống, Howard lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người Vương Vũ nói: "Hai kẻ vô liêm sỉ các ngươi, mau cút đi, ta cũng không muốn nhìn thấy các ngươi nữa."

Một NPC mắng nhiếc mà thôi, không cần chấp nhặt với lão ta, huống hồ, tổn thất nặng nề thế này, cho dù là ai thì cũng tâm trạng cũng sẽ không dễ chịu được.

Hai người Vương Vũ và Lý Tuyết nhìn nhau cười, xoay người rời đi.

"Hai quyển sách này, em có cần không?" Trên đường trở về, Vương Vũ lấy hai quyển sách chế thuốc ra, hỏi Lý Tuyết.

Lý Tuyết sợ hãi than liếc nhìn hai quyển sách một cái, nói: "Tôi không dùng đến đồ của Thuật sĩ hắc ám này, anh Vũ mang đi bán đi."

"Được rồi!" Vương Vũ cũng không khách sáo, vốn chính là mình góp nhiều công sức nhất, hai quyển sách này vốn là nên nhận được.

"Đúng rồi, anh Vũ, anh không nhận nhiệm vụ, tại sao lại biết chìa khóa kia là giả?" Lý Tuyết tò mò hỏi.

Vương Vũ nhìn về hướng thành Dư Huy với ánh mắt thâm thúy, nói: "Sư phụ của anh nói với anh, NPC của thế giới này được nhóm nhân viên thiết kế truyền thụ chương trình lừa đảo, cho nên anh phải lừa lão ta một lần, không ngờ thật sự lừa được."

Lý Tuyết sửng sốt một lát, cười nói: "Nếu chìa khóa kia thật sự là thật thì sao? Chẳng phải anh lừa gạt vô ích sao?"

Vương Vũ nói: "Dù sao cũng không tổn thất cái gì, thử một lần cũng không tốn tiền."

Lý Tuyết: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »