Chương 37: Anh bắt được em rồi
Vui chơi hết một ngày, Hà Song Diệp đang dùng cơm tối với cả nhà thì nhận được điện thoại của Huyền Minh Thạch. Cô cũng không có cố kỵ gì, tự nhiên nhận điện thoại. Trong nháy mắt, ba mẹ Hà Song Diệp đều vểnh tai nghe, hai ông bà ăn ý nhìn con gái chăm chú.
Hà Song Diệp cũng không quản nhiều vậy, còn cúi đầu ăn một miếng cá chiên.
Huyền Minh Thạch vì Hà Song Diệp không ở nhà nên cũng rất ít khi trở về biệt thự ăn cơm, ngày ngày đều chạy đến ăn chực nhà hàng của Hoàng Mao, chọc người ta không vừa mắt.
Hoàng Mao thấy người này lại tới, thái độ ra mặt chỉ cho anh hai món đồ ăn.
Huyền Minh Thạch:....
Đều là huynh đệ, sao có thể như vậy chứ? Anh ăn cũng có trả tiền mà.
Hoàng Mao: "Cậu mấy lần trước ăn cũng không nhiều, ăn chừng này được rồi, không nên lãng phí."
Nể tình huynh đệ, bằng không cũng không được hai món đâu, một món chính là nhiều rồi.
Huyền Minh Thạch gọi cho Hà Song Diệp: "Hà Song Diệp à chừng nào cô mới về? Nhanh về nhà đi thôi, tôi sắp chết đói rồi."
Hoàng Mao đang ngồi đối diện:....
Anh nhìn mấy món trên bàn, là cái tên cẩu tử này kêu cha gọi mẹ muốn anh cùng ăn, lúc này lại định phát cơm chó, lại còn nói mình sắp chết đói, một bàn này toàn là không khí à?
Hà Song Diệp dở khóc dở cười: "Còn có dì Trương ở nhà mà."
Huyền Minh Thạch cười nhạt: "Dì Trương nấu khó ăn."
Hà Song Diệp nhớ tới thói quen của Huyền Minh Thạch vốn rất tốt mà, cũng không khó khăn lắm, sao hôm nay lại dám chê đồ ăn dì Trương làm rồi.
"Vậy thì anh qua chỗ Hoàng Mao đi.", cô đột nhiên không nhớ được tên thật của Hoàng Mao, đành gọi biệt danh của người ta.
Nếu Hoàng Mao biết được, chắc chắn sẽ khóc to một trân.
Huyền Minh Thạch chỉ muốn Hà Song Diệp trở lại thật nhanh, anh cũng sắp chán đồ ăn của nhà hàng này rồi: "Lần này chạy đi chơi cũng thật lâu, mặc kệ tôi ở trong xó, cơm cũng không có mà ăn...."
"Rồi rồi, kéo dài thêm một tháng được chưa?" Hà Song Diệp buồn cười nói.
Huyền Minh Thạch lúc này mới đồng ý.
Hoàng Mao nghe cái giọng điệu nũng nịu này Huyền Minh Thạch liền ăn cơm không nổi nữa.
"Sao vậy, không ăn à?" Huyền Minh Thạch vui vẻ ăn cơm, nghi hoặc nhìn người đối diện.
Hoàng Mao:....
Nhét chừng đó cẩu lương rồi còn thắc mắc sao ông đây không ăn cơm?
Hà Song Diệp cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy biểu tình ý vị thâm trường của hai vị đại gia.
Vương Huệ Phương: "Ai vậy?" biết rõ còn hỏi, điển hình trong điển hình.
Hà Kim An: "Là Minh Thạch sao?"
Hà Song Diệp:....
Được rồi, đều là ba mẹ quan tâm cô.
Trở về phòng, Hà Song Diệp bấm điện thoại rất lâu mới ngủ, hôm sau hơn 10 giờ mới rời giường.
Vừa ra khỏi phòng liền thấy mẹ cô đang mang một cái rổ đi tới.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Vương Huệ Phương nháy mắt mấy cái, nhìn rổ cỏ trong tay: "Cho thỏ ăn."
Hà Song Diệp: "!", hôm nay lại còn có cả thỏ nữa à...
"Ba mẹ còn nuôi cả thỏ nữa sao?" Hà Song Diệp kinh ngạc, chỉ có nửa năm, trong nhà có gà, có thỏ, không biết còn nuôi thêm thứ gì.
Vương Huệ Phương điểm điểm đầu ngón tay: "Còn có một chục con vịt, hơn hai mươi con gà, hai con mèo, một con chó..."
Hà Song Diệp sợ ngây người, mới nửa năm mà trong nhà từ 5 con gà đã biến thành một bầy gà vịt, có cả chó mèo, lại còn thỏ con... Là chuyện gì đây?
Hỏi tới hỏi lui một hồi mới biết, gà vịt bình thường mua bên ngoài đều đắt tiền ăn lại không ngon cho nên tùy tiện nuôi một ít, mèo thỏ là nhặt được, chó là muốn nuôi để giữ nhà.
"Từ ngày con đi lấy chồng trong cũng rất trống vắng, đành nuôi ít chó mèo các thứ cho khuây khỏa."
Một ít? Một ít này sắp bằng một cái sở thú rồi.
Hà Song Diệp cười cười, bất quá lòng cô cũng có chút run rẩy, người làm cha mẹ đều đặt con mình trong lòng như thế...
Hà Song Diệp rảnh rỗi liền trở vào phòng chỉnh sửa video, thi thoảng lại chạy đông chạy tây giúp đỡ hai lão nhân gia làm việc vặt, cùng nhau dùng bữa rồi lại nghỉ ngơi. Thẳng cho đến buổi chiều, Hà Song Diệp nhận được tin nhắn của Huyền Minh Thạch, nói anh đã tới Z thành, rất nhanh sẽ đến Lãng Xuyên, muốn cô đến đón người một chuyến.
Hà Song Diệp thật không nghĩ tới, Huyền Minh Thạch thật sự chạy đến đây tìm cô.
Hà Song Diệp xuống nhà hỏi mượn xe của Hà Kim An, tính toán lên đường. Vương Huệ Phương nghe Huyền Minh Thạch sẽ đến liền hưng phấn không thôi, đợi con gái ra khỏi cửa liền gọi cho Hà Kim An: "Uy, Kim An à, ông trời ơi, Minh Thạch đến tìm Tiểu Diệp...."
Huyền Minh Thạch là ở sân bay Z thành gọi cho Hà Song Diệp, mất hơn một giờ đi xe cũng đã tới được bến xe Lãng Xuyên. Lúc này cũng đã hơn 7 giờ tối, Huyền Minh Thạch dứt khoát ở lại bến xe đợi vợ nhỏ tới đón mình.
Khi Hà Song Diệp tới, chỉ thấy Huyền Minh Thạch đang mặc một bộ trang phục hưu nhàn, T-shirt cùng quần thể thao, bóng dáng cao gầy tuấn tú đứng bên vệ đường, nhìn qua có chút cô đơn.
Cô hạ kính xe, khuôn mặt vốn an tĩnh của Huyền Minh Thạch lập tức nhiễm một tầng ủy khuất.
"Sao giờ này em mới đến...", trong giọng nói của anh có chút run run, cặp mắt đào hoa như có như không mang theo thủy quang, rõ ràng là bộ dạng của một tiểu bạch thỏ bị khi dễ.
Hà Song Diệp chưa kịp hết sửng sốt đã bị Huyền Minh Thạch đi tới đập cửa: "Mau mở cốp, không mở sao anh để hành lý được?"
Tốt, thanh âm trách cứ này lập tức làm Hà Song Diệp thoát khỏi ảo tưởng. Cô nhất định là điên rồi mới nghĩ người như Huyền Minh Thạch còn biết ủy khuất cùng khổ sở.
Huyền Minh Thạch ngồi vào ghế phụ, định cài dây an toàn nhưng mới kéo được một nửa liền kẹt.
Mặc kệ anh dùng sức thế nào cũng không kéo được, anh lúng túng nhìn Hà Song Diệp: "Kẹt rồi..."
Hà Song Diệp bật cười.
Cái này cũng không thể trách Huyền Minh Thạch, chiếc xe này cũng đã dùng bảy tám năm rồi, muốn kéo được dây an toàn này cũng phải có chút mẹo.
Hà Song Diệp đành tự mình nghiêng người sang, một tay chống ghế, một tay vươn tới đầu dây an toàn.
Huyền Minh Thạch cả người căng thẳng, anh dính sát vào ghế nhìn chằm chằm sườn mặt của đang rất gần mình. Cô cũng không dựa sát vào anh nhưng hương thơm nhàn nhạt của cô lại gần vô cùng, ngọt ngào chui vào mũi anh, từ góc độ của anh, tư thế này của Hà Song Diệp rất giống với chuyện nữ nhân úp sấp trên người nam nhân, làm chuyện mờ ám trong xe.
Không khí lập tức khô nóng, Huyền Minh Thạch cảm nhận được nơi nào đó của mình bắt đầu không quy củ, nhiệt khí bắt đầu xông lên cổ anh, từ từ vọt lêи đỉиɦ đầu. Anh chật vật kéo Hà Song Diệp ngồi thẳng dậy, ngăn cô lại.
"Được rồi, để anh tự làm."
Hà Song Diệp vỗ cái tay đang ngăn trở kia: "Ngoan, anh không biết đâu, rất nhanh sẽ xong thôi."
Nhưng Huyền Minh Thạch vẫn níu giây an toàn không thả.
Hà Song Diệp có điểm tức giận, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đập vào cằm Huyền Minh Thạch.
Nháy mắt, Huyền Minh Thạch buông tay, anh cắn phải đầu lưỡi rồi...
Hà Song Diệp hừ một tiếng, thuận lợi cài dây an toàn cho anh: "Nghe lời thì đã không như thế."
Huyền Minh Thạch:....
Mẹ nó, anh quản chuyện này sao?
Suốt dọc đường Huyền Minh Thạch cũng không nguôi giận, bất quá Hà Song Diệp cũng không phát hiện ra chuyện này, tưởng rằng anh vừa cắn lưỡi đau nên không muốn nói chuyện.
Hà Song Diệp hỏi thăm: "Sao tự nhiên lại đến đây? Có chuyện gì cần giải quyết à?"
Cô còn tưởng rằng Huyền Minh Thạch cần giải quyết công việc gì đó, nào ngờ một chút chuyện cũng không có.
Huyền Minh Thạch bực mình: "Anh tới nơi này đón em về không được sao?"
Hà Song Diệp: !
Cô bị kinh hách, thiếu chút nữa thì đâm trúng chiếc xe đằng trước. Vất vả ổn định một phen, tâm tình Hà Song Diệp vẫn chưa bình tĩnh được: "Anh có bệnh sao?"
Huyền Minh Thạch tức điên rồi, anh thế mà là có bệnh à? Cho dù là có bệnh cũng là vì cô mà phát bệnh.
Hà Song Diệp, được lắm.
Mang vẻ mặt âm trầm tới tận Hà gia, Huyền Minh Thạch hít sâu một hơi, tự nhắc bản thân mình phải bình tĩnh. Anh vừa xuống xe liền có một chú chó nhỏ chạy ra sủa không ngừng.
Huyền Minh Thạch:...
Xem ra anh vẫn không được chào đón ở nơi này.
Cũng may Vương Huệ Phương rất nhanh từ trong nhà đi ra, gọi chó trở về ổ, Huyền Minh Thạch mới thuận lợi tiến vào nhà.
Vào đến nhà, Huyền Minh Thạch liền thấy nhạc phụ đại nhân đang ngồi trên sofa hút thuốc, nghiêm nghị nhìn anh: "Cũng vừa đúng bữa cơm, ăn cơm thôi."
Đây không phải là lần đầu tiên anh đến Hà gia, mỗi lần tới đều có cảm giác rất ấm áp, nhà cửa tuy không lớn nhưng rất hòa hợp, rất có cảm giác gia đình. Bất quá lần này trở về trong lòng đã có nhận thức khác, Huyền Minh Thạch đột nhiên cũng có chút căng thẳng, đến lúc ngồi cạnh Hà Song Diệp trên bàn ăn anh mới áp chế được tâm tình mình.
Một bàn cơm được chuẩn bị rất phong phú, Huyền Minh Thạch nhìn qua liền phát hiện toàn những món anh thích.
Trong nhất thời cảm xúc có chút ngổn ngang, đã lâu lắm rồi anh mới có được cảm giác này. Cảm thụ thân tình ấm áp này thật khiến người ta tham luyến...
Loại thân tình này cũng không giống với đại viện Huyền gia, trong nhà từ trên xuống dưới đều có bà nội lo, đại sự đều nghe theo ý của ông nội. Từ nhỏ đến lớn, vận mệnh của anh đều do ông bà nội quyết định, không cho phép anh học ngành học yêu thích, không cho phép anh trở thành game thủ...
Hà Kim An mang vẻ mặt nghiêm nghị hỏi qua Huyền Minh Thạch mấy chuyện, biểu tình cũng từ từ thay đổi, gọi Vương Huệ Phương mang rượu tới, lôi kéo Huyền Minh Thạch cùng uống mấy chén.
Một người là trưởng bối muốn vui vẻ, một người là hậu bối không thể không theo, người một chén, tôi một chén thẳng cho đến khi Huyền Minh Thạch chịu không nổi nữa, phải dựa vào Hà Song Diệp mới có thể trở về phòng.
Đỡ người về phòng ngủ, Hà Song Diệp nhìn nhãn thần mơ hồ không rõ của Huyền Minh Thạch, biết anh đã thật sự say đến không chống đỡ nổi liền có chút xấu hổ, vò đầu bứt tóc hỏi chính bản thân mình có muốn ở chung phòng với Huyền Minh Thạch không.
Trong lúc cô chuẩn bị rời, Huyền Minh Thạch nắm tay cô kéo lại, ôm chặt thiên hạ vào lòng: "Em đi đâu vậy?"
Hà Song Diệp sợ đến mức không dám nhúc nhích: "Em đi lấy nước cho anh.", người này say lắm rồi.
Nghe Hà Song Diệp muốn đi, Huyền Minh Thạch nhẹ giọng: "Đừng đi có được không..."
Đây là làm nũng sao?
Hà Song Diệp không dám tin quay đầu lại, vừa lúc Huyền Minh Thạch đang cúi đầu, anh say rượu làm càn, hôn lên cái trán trơn bóng của cô, khóe miệng cong cong: "Anh bắt được em rồi."
Hà Song Diệp ngẩn ngơ, nghe rõ tiếng nhịp tim mình đập rối loạn...