- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Ta Là Vợ Của Nam Phụ
- Chương 2: Thích thì ăn, không thích thì thôi
Ta Là Vợ Của Nam Phụ
Chương 2: Thích thì ăn, không thích thì thôi
Huyền Minh Thạch quả thực đã đi rồi, thế nhưng phải quay trở lại vì để quên chìa khóa xe trên bàn phòng khách. Người cũng đã đi tới hầm xe, phát hiện trong túi mình không có chìa khóa đành phải đi thêm một vòng tìm lại, nào ngờ vừa tiến vào liền ngửi thấy một hương thơm mĩ vị. Hắn không đói bụng, chỉ là muốn nhìn thử xem một nữ nhân bình thường tay không đυ.ng nước, tốn không ít tiền thuê hẳn ba người giúp việc thì tới cuối cùng là có bản lĩnh gì.
Hà Song Diệp khϊếp sợ, nếu không phải đang bận bưng một thố mì lớn, nàng còn muốn lấy hai tay mình xoa mắt một chút, xem có thật là Huyền Minh Thạch đang ngồi đằng kia không.
"Nhà là của tôi, sao tôi lại không thể ở?", Huyền Minh Thạch tự tiếu phi tiếu nhìn cô, "Cô nấu cái gì vậy?"
Hà Song Diệp liếc nhìn thố lớn bốc khói trong tay, không mặn không nhạt đáp: "Là mì trứng cà chua."
Thì ra là mì. Huyền Minh Thạch cuối cùng cũng biết Hà Song Diệp loay hoay trong bếp làm ra thứ gì rồi, bất quá mùi thơm này thật sự rất hấp dẫn, không chừng ăn vào cũng rất ngon: "Tôi muốn thử một chút."
Lời này nói ra là hoàn toàn không khách khí, mà thật ra đối với người như Huyền Minh Thạch, từ trước đến giờ cũng không biết khách khí là gì. Lại nói, nhà cũng là nhà hắn, nữ nhân này sống trong nhà của hắn, sao lại không thể cho hắn ăn một chút chứ.
Đúng là logic của mấy tên cường đạo.
Hà Song Diệp không muốn. Nàng không muốn dây dưa với cái tên nam nhân không dễ chọc này. Huyền Minh Thạch lớn lên có khuôn mặt tuấn tú non nớt, nhìn qua không khác gì một tiểu bạch kiểm, thêm miệng dễ nghe một chút là có thể xuất đạo rồi, nói không chừng chỉ cần tham gia show tuyển tú thì mỗi phút đều có thêm fan. Chưa kể đến mắt phượng đào hoa kia nữa, đáy mắt đen láy sâu thẳm, luôn linh hoạt sáng ngời, chỉ cần nhìn qua đã muốn nắm rõ tâm tình của người khác.
Huyền Minh Thạch đứng lên, đi tới định cầm lấy đũa muỗng cùng thố mì lớn giúp Hà Song Diệp bưng tới bàn, nào ngờ người kia ra sức né tránh, hắn cũng có chút ngẩn người.
Trong nhất thời không khí liền ngưng trọng xấu hổ.
Hà Song Diệp cũng biết mình thế này là không tốt, cô ho khan: "Anh đi lấy thêm chén đũa đi, đây là bữa trưa của tôi." Cô cũng không muốn đem toàn bộ chỗ này dâng cho Huyền Minh Thạch ăn đâu.
Huyền Minh Thạch đáp một tiếng, tay chân nhanh lẹ đi vào bếp. Đây cũng là lần đầu tiên đại thiếu gia như hắn phải tự mình vào phòng bếp lấy chén đĩa, trước đây không phải em trai thì cũng là người giúp việc lấy thay hắn, ăn ở bên ngoài đều có người phục vụ chuẩn bị cho.
Hắn trở lại rất nhanh, Hà Song Diệp hào phóng chia cho hắn một nửa chỗ mì của mình.
Hai người ngồi chung một chỗ, Huyền Minh Thạch nhìn chén trong tay, nghi hoặc, hắn làm sao lại thấy rất ngon nhỉ?
Chén mì trước mắt tràn đầy, phía trên là cà chua đỏ hồng, sợi trứng đánh bông óng ánh, hòa cùng mì trắng trắng, thật sự rất đẹp mắt, hắn là chưa từng ăn qua. Bất quá...
Huyền Minh Thạch thích ăn thịt, đối với chuyện ăn uống hắn không quá xoi mói nhưng tuyệt đối cũng không phải có lệ. Hắn thích ăn thịt nhưng chén mì này một chút thịt cũng không có. Lẽ nào Hà Song Diệp keo kiệt đến mức chút thịt cũng không cho hắn.
Trong nháy mắt, vẻ mặt hắn liền âm trầm.
Chú ý tới sắc mặt không đúng của người kia, Hà Song Diệp đang định ăn mì cũng phải dừng lại. Cô buông đũa: "Sao vậy?" Biểu tình kia là sợ cô độc chết hắn à?
Huyền Minh Thạch đẩy chén tới: "Thịt đâu?"
Thịt?
Hà Song Diệp bật cười. Lúc này là lúc nào còn đòi ăn thịt, biết hiện tại bao nhiêu tiền một cân sao?
"Không thể thêm thịt, thích thì ăn, không thích thì thôi." Cô hiện tại cũng không phải nữ nhân của Huyền Minh Thạch, bọn họ đã ly hôn, hợp đồng cũng không có điều khoản bắt buộc phải hầu hạ vị đại thiếu gia này dùng bữa.
Huyền Minh Thạch bị nghẹn một cái, nhìn Hà Song Diệp đang mặc kệ hắn mà bắt đầu ăn, thì ra trong chén của cô cũng không có thịt. Đối tượng hợp tác của hắn xem ra cũng quá thảm rồi, một chút thịt cũng không có? Còn nói gì mà mì trứng cà chua thì không thể thêm thịt?
Trong lúc nhất thời, Huyền Minh Thạch do dự không biết có nên ăn hay không. Ngừng một chút, hắn kéo chén về trước mặt mình, dù sao cũng là tự mình kêu gào muốn người ta chia đồ ăn cho, đến lúc có rồi lại chê ỏng chê eo rồi đổi ý thì cũng không tốt.
Nếm thử một muỗng như bị ép buộc, Huyền Minh Thạch trừng lớn mắt. Một đũa này, có vị cà chua thơm ngọt tan trên đầu lưỡi, sợi trứng thơm hòa cùng mì trơn mềm, thêm nước dùng nêm nếm hợp vị, đến lúc nuốt xuống rồi vẫn cảm giác được trong miệng còn đọng lại mùi vị hấp dẫn đó.
Thật sự rất ngon.
Nhìn Huyền Minh Thạch cứ vậy ăn không ngừng, Hà Song Diệp nhíu mày.
Ăn xong một chén, Huyền Minh Thạch còn cảm thấy mình chưa no, còn muốn ăn thêm. Nhìn sang Hà Song Diệp, hiển nhiên là rất ít, xem ra chính cô cũng ăn không đủ. Nhưng hắn thật sự rất muốn ăn nữa. Hắn có cảm giác như mình trúng độc, chút mì này không có thịt, cũng không có cao lương mĩ vị gì, nhưng mà ngon chết tiệt, loại trải nghiệm này hắn chưa từng lãnh hội qua.
Về phía Hà Song Diệp, tay nghề của cô cũng không phải cao siêu gì, chỉ tiện tay làm một món đơn giản, ngay cả thịt cũng không có, thế mà người trước mặt cứ vậy ăn hết, làm cho cô cũng có chút ngạc nhiên.
Sau bữa cơm, Huyền Minh Thạch đang ngồi ở phòng khách bấm điện thoại, nhìn thấy Hà Song Diệp muốn lên lầu, nghi ngờ hỏi: "Cô sao thế? Sao lại lên lầu?"
Hà Song Diệp mới bước được mấy bậc thang cả người liền cứng ngắc, lẽ nào Huyền Minh Thạch nhìn ra cô không phải nguyên chủ rồi?
Trong lúc cô còn đang bối rối đã nghe hắn nói thêm: "Không phải cô nói cô muốn đi làm à?"
Đi làm?
Chẳng lẽ chính chủ đồng ý giao dịch với Huyền Minh Thạch là vì muốn trở thành nằm vùng sao? Hà Song Diệp nhất thời cũng đã nắm được suy nghĩ của nguyên chủ rồi.
"Ừ" Hà Song Diệp không biết Huyền Minh Thạch đã biết những gì, chỉ có thể quay đầu nhìn hắn, lập lờ nước đôi mà ừ một tiếng.
Huyền Minh Thạch nghẹn lời, nhìn Hà Song Diệp một lượt từ trên xuống dưới, không hiểu sao cô lại khẩn trương đến vậy.
"Nếu chưa đi làm thì không bằng làm cơm cho tôi đi." Huyền Minh Thạch nhớ đến mì trứng lúc nãy, nói thật, cũng không tệ lắm.
Hai mắt Hà Song Diệp tỏa sáng, muốn đồng ý, bất quá cô liền phản ứng kịp, đây là đang dây dưa với nam phản diện.
Cảnh báo nguy hiểm!
Hà Song Diệp nghĩ tới đây, lập tức cự tuyệt: "Tôi không định nấu ăn cho người khác mỗi ngày."
Cô có chút chột dạ, kỳ thực cô rất thích nấu nướng.
Đối với cự tuyệt của Hà Song Diệp, Huyền Minh Thạch cười khẽ một tiếng sau đó đứng lên: "Không làm cũng tốt."
Hắn cứ vậy mà rời đi, Hà Song Diệp nhăn mặt, vẻ mặt ghét bỏ: "Blah.. blah... Nói nhiều vậy là muốn gì?"
Không làm cũng tốt, cô không muốn thì hắn liền tức giận thế đấy, thực sự là tính tình khó chiều.
Hà Song Diệp dùng cả buổi chiều bấm điện thoại, cũng không phải là theo dõi bát quái cái thứ mà là muốn tìm việc. Cứ theo như chuyên môn của mình mà làm đi vậy, cô muốn tìm xem xung quanh đây có cửa hàng đồ ngọt nào đang tuyển người không. Qua một buổi chiều cô cũng tìm được vài chỗ, thế nhưng từng chỗ lại từng chỗ từ chối cô. Hà Song Diệp nhất thời buồn bực. Cô là muốn tìm hiểu xem khẩu vị đồ ngọt ở nơi này như thế nào, cẩn thận luyện tay nghề thật tốt mới được.
Ngã người xuống giường lần nữa, Hà Song Diệp có chút lờ mờ, trời đã tối rồi, cũng nên tìm cái gì ăn thôi. Cô liền xuống giường vận động một chút, nằm dính giường mơ mơ hồ hồ đã ba ngày rồi, người cũng sắp mềm nhũn ra, vẫn là nên ra ngoài mua một ít thức ăn thôi.
Vẫn là bộ váy thùng thình cô thay lúc gặp Huyền Minh Thạch, Hà Song Diệp đổi giày ra cửa. Vừa ra cửa, cô liền nhìn thấy vườn hoa rộng lớn trước biệt thự, hiển nhiên, từ lúc chuyển vào tới bây giờ là hoàn toàn không có ai chăm sóc. Đưa mắt nhìn mảnh vườn xơ xác, Hà Song Diệp có chút nhức đầu, hay cô đem chỗ này trồng rau nhỉ?
Nghĩ tới giải pháp ưng ý, Hà Song Diệp liền vui vẻ đeo túi xách Alice ra cửa. Túi xách Alice hiện nay là một loại xa xỉ phẩm, nhìn chiếc túi hoa văn kinh điển này, xem ra cũng là phiên bản giới hạn, tốn ít nhất phải bảy, tám vạn đồng mới có thể có được. Nhưng mà, cô nương nghèo khó mới xuyên tới Hà Song Diệp căn bản không biết giá trị thực sự của nó, trực tiếp mang ra ngoài chỉ để đi mua đồ ăn. Thật ra cô thấy hoa văn của cái túi này không vừa mắt, chỉ là nó được đặt sẵn trên bàn trang điểm trong phòng ngủ chứ không phải trong phòng quần áo cho nên liền tiện tay cầm, xấu như vậy chắc cũng không bao nhiêu tiền.
Hà Song Diệp cứ vậy một thân y phục thoải mái, mang theo chiếc túi xách đắt đến đỏ mắt đến siêu thị mua đồ ăn, vừa vào cửa liền rước lấy không ít ánh mắt nữ nhân nhìn chằm chằm nàng.
Hà Song Diệp cũng mặc kệ, đi tới quầy rau chuyên tâm chọn lựa. Đã chọn được thứ mình muốn, Hà Song Diệp đang định rời đi thì bị một người phụ nữ đυ.ng vào xương hông, suýt chút nữa còn làm rơi hết đồ đạc trên tay cô.
Tùy tiện đi chọn mua thức ăn thôi cũng bị va phải, xui xẻo như vậy sao?
Hà Song Diệp nhíu mày, chưa kịp ngẩng đầu nhìn lên đã nghe một giọng nữ không ngừng đang nói: "Thật ngại quá, thật ngại quá!"
Thanh âm mềm nhũn, mang theo điệu đà kỳ quái, Hà Song Diệp nhất thời có dự cảm bất thường. Không thể nào! Không thể nào!
Hà Song Diệp nhìn lên, liền thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy tím nhạt thanh thoát, lo lắng nhìn nàng, miệng còn liên tục xin lỗi.
Mấy người xung quanh thấy có ồn ào cũng nhìn qua, thấy xe đẩy của Hà Song Diệp đặt một bên, cô thì bị đυ.ng vào một chiếc xe đẩy khác, bên trong còn có không ít bánh kem, đồ ăn và nước ngọt các loại. Người kia thì luôn miệng xin lỗi nhưng cũng không đem xe đẩy ra, cứ vậy để sát bên sườn Hà Song Diệp.
"Được rồi được rồi, đã xin lỗi rồi, vui lòng đẩy xe đi được không?" Hà Song Diệp ngắt lời, cô mỉm cười, cũng không phải là rất đau, chỉ là lúc vừa bị đυ.ng thì có chút nhói thôi.
Hà Song Diệp tưởng cứ vậy là xong chuyện, thế mà diễn biến tiếp theo lại khiến cô không ngờ được. Mỹ nhân trước mắt đột nhiên hít mũi, vành mắt đỏ ửng, ầng ậc nước, nước mắt cứ vậy rơi không ngừng. Hà Song Diệp sợ ngây người, cô chỉ muốn đối phương đẩy xe đi thôi mà, sao lại thành khi dễ người khác rồi?
Đáng sợ hơn là có một thanh âm như sấm động truyền tới, đinh tai nhức óc: "Ai dám khi dễ người phụ nữ của tôi?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Ta Là Vợ Của Nam Phụ
- Chương 2: Thích thì ăn, không thích thì thôi