Bạch Triển Nhật kinh ngạc trừng người trước mắt, khó có thể tin y cư nhiên được một cô bé nhỏ nhắn cứu mạng.
Ban nãy y dồn hết lực chú ý vào Hắc Liên Hoa, nên đã bỏ qua không chú ý đến tình cảnh xung quanh. Y biết ngoài y ra còn có một nhóm người khác cũng tiến vào kết giới này, nhưng lại không nghĩ ngay cả một cô bé như thế cũng bị liên lụy vào. Nhìn dáng dấp y có thể đoán, cô bé chắc chỉ tầm bảy, tám tuổi mà thôi. Nhưng điều làm y thấy kì quái chính là..
Bé con kia đang chảy nước miếng sao?
Đồng Du che mặt lủi ra gốc cây đứng. Thật mất mặt quá sức tưởng tượng!
Đồng Mẫn Mẫn đưa tay quẹt miệng, im lặng giật dây dắt dê về chuồng. Nàng vờ ho khan một tiếng, làm như không có gì lặp lại câu hỏi chương trước.
"Ngươi biết Lãnh Vô Tâm sao?"
Bạch Triển Nhật đưa ánh mắt đánh giá nàng một chút, nhàn nhạt đáp.
"Có thể nói vậy!"
Đồng Mẫn Mẫn gác cằm suy nghĩ, liếc mắt nhìn y sâu xa.
"Thế ngươi với Lãnh Vô Tâm là quan hệ gì? Bà con, người thân, bạn chí cốt hay chấm chấm chấm?"
Bạch Triển Nhật nhướng mắt, hơi khó hiểu hỏi lại.
"Chấm chấm chấm là ý tứ gì?"
"Chấm chấm chấm là để đó cho người điền vào chấm chấm chấm."
"Vậy chấm chấm chấm có tác dụng gì?"
"Chấm chấm chấm dùng để biểu thị đang chờ người lí giải, chấm chấm chấm còn có thể khai thác theo nhiều góc độ khác nhau, nhưng nhiều hơn chấm chấm chấm thường được dùng để biểu đạt vô hạn sự khinh bỉ. Ví dụ nói thế này, ta nói, con chó nhà ngươi thật chấm chấm chấm. Khi nói, khuyến khích kèm theo cái mặt chấm chấm chấm, nó có tác dụng rất lớn trong việc làm cho chủ của con chó đó chấm chấm chấm, và con chó đó chấm chấm chấm. Nói tóm lại sau một hồi chấm chấm chấm, chúng ta quay mông đi và chờ đợi kết quả chấm chấm chấm mà nó mang về. Đã hiểu chưa, có cần ta giải thích lại phần chấm chấm chấm nào mà ngươi chưa hiểu không?"
Gió thổi vù vù, toàn bộ nhân viên phim trường, diễn viên quần chúng, diễn viên khách mời và diễn viên chính phụ đều đơ mặt ra. Ngay cả người tới giao mì đang thu tiền, vẻ mặt cũng thật chấm chấm chấm.
Đạo diễn lau mồ hôi, âm thầm trợn mắt. Thật là đoạn hội thoại hết sức ba chấm!
Mỗ sói là người tỉnh lại đầu tiên, ngồi trong lùm ném hột mít vào đầu người dẫn truyện:"Hú, bộ ăn mì xong rồi tính nghĩ phẻ hả?"
Khụ, cho ăn có tô mì mà bắt người ta làm tùm lum. Được rồi, được rồi. Khỏi liếc, làm thì làm, hối hoài.
Bạch Triển Nhật biết sẽ chẳng đi đến đâu nếu cứ tiếp tục chấm chấm chấm thế này, nên chẳng còn cách nào khác hơn ngoài việc đánh trống lãng, bơ người ấy đi và mọi sự trên đời đều ổn.
"Ngươi là ai, tại sao lại biết Thiên Quân?"
Đồng Mẫn Mẫn nhận được tín hiệu chuyển đề tài, thuận tay chém bông sen đang lao lên muốn tấn công nàng, suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ta nợ y một cái ân tình rất lớn."
Lúc ở động yêu nhền nhện và cả lần bị Nhị Lang Thần truy bắt, đều là được Lãnh Vô Tâm ra tay tương trợ, bằng không cái mạng nhỏ bé của nàng khó mà trụ được tới ngày hôm nay.
Đạp một cước đá văng cái bông sen đi, Đồng Mẫn Mẫn xoay người tính vung kiếm giải thoát trói buột cho Bạch Triển Nhật. Tay vừa vươn lên, tức khắc đã bị dải tơ lụa đen bóng mềm mại quấn lấy. Đồng Mẫn Mẫn kinh ngạc quay lại, liền thấy được gương mặt đen sì của Hắc Liên Hoa bị bơ từ đầu tập tới giờ.
Hắc Liên Hoa trợn mắt, tức đến ứa gan nhìn lớn nhỏ bên kia, cũng không thèm duy trì hình tượng yêu mị nữa mà ong óng cổ lên quát.
"Các ngươi có coi ta ra cái đinh gì không hả? Sao làm tỉnh thế, bộ đây là nhà chùa hay sao mà muốn làm gì thì làm?"
Đồng Mẫn Mẫn sửng sốt che miệng:"Ồh, còn có người sao?"
Bạch Triển Nhật gật gật:"Hoá ra còn có người!"
Vai Hắc Liên Hoa run run, nghiến răng:"Ta nhất định sẽ cho hai người các ngươi đẹp mặt!"
Đồng Mẫn Mẫn nghe nói tới mặt liền vuốt vuốt, còn thực tâm khuyên:"Thôi, bọn ta đẹp tự nhiên quen rồi, ngươi cứ giữ lại xài mình ên đi!"
Bạch Triển Nhật lại gật gật, bật ngón cái tỏ ý đồng tình.
Hắc Liên Hoa hộc máu, chưa lâm trận mà đã muốn bỏ mạng quyên sinh.
Đã gặp qua người mặt dày, cũng đã gặp qua người tự kỉ, nhưng không ngờ chúng kết hợp với nhau lại tạo nên sức mạnh vô đối đến vậy. Ăn cơm với gì mà tự tin thế không biết.
Bị trêu chọc đến phát điên nên Hắc Liên Hoa không khống chế sức lực, thô bạo giật mạnh dây lụa kéo Đồng Mẫn Mẫn lao về phía ả ta, năm móng tay đen dài bén nhọn đã vươn sẵn ra, chỉ chờ nàng đến liền xuyên qua tấm thân gầy gò đơn bạc.
Hắc Liên Hoa muốn gϊếŧ Đồng Mẫn Mẫn, sát tâm rõ rệt.
Đồng Mẫn Mẫn chớp mắt, thân hình nhỏ nhắn linh hoạt xoay chuyển. Bích Hàn Kiếm trong tay đảo một vòng cánh quạt cắt đứt dây lụa trói buột. Nàng giẫm một cước, theo đà truy kích Hắc Liên Hoa xông lên.
"Ya..!!!"
Chỉ thấy bông sen bị Đồng Mẫn Mẫn đánh te tua trước đó, nhón giò, trượt một phát thẳng tắp tới trước mặt Đồng Mẫn Mẫn.
Đang lao ngon trớn, thình lình vấp phải thân cây khiến Đồng Mẫn Mẫn té nhào đầu về phía Hắc Liên Hoa. Hắc Liên Hoa dù có phản ứng nhanh nhẹn đến mấy, cũng không thể nào lường trước được tình huống như vậy sẽ phát sinh. Tránh thì tránh kịp đó, nhưng cũng không phải là hoàn toàn bình an.
Cúi xuống nhìn nhìn. Hai chân vốn mát nay lại càng thêm mát, vải vốn đã thiếu nay lại càng thêm thiếu.
Hắc Liên Hoa.. Mô phật, bay đâu nó miếng vải rồi?
Ngước mắt nhìn nhìn bông sen đứng lên dùng tay quẹt trán, quay lại nói với ả bằng ngôn ngữ tâm linh.
Bông sen vẻ mặt đắc ý:"May mà ta kịp thời ra tay, không thì chủ nhân nhà ngươi toi cơm rồi!"
Hắc Liên Hoa trợn trắng mắt. Ừ, nhờ ngươi giúp đỡ mà vải vóc trên người ta thiếu trầm trọng!
"Cha chả cái bông sen chết tiệt nhà ngươi! Hôm nay bằng mọi giá ta nhất định phải lôi ngươi vào nồi!!"
Đồng Mẫn Mẫn hung hăng trừng bông sen, trên đầu còn có một cục u to tướng, là ban nãy Hắc Liên Hoa tránh đi làm nàng đâm sầm vào thân cây. Mà hơn cả, sau thân cây đó chính là mỗ sói và đạo diễn đang húp mì rột rột, làm nàng thèm muốn chết. Mỗ sói nhìn nàng địa tô mì ngon lành trên tay, vô cùng thủ đoạn vung nước miếng vèo vèo lên tô mì. Đạo diễn còn ghê hơn, không quản tô mì nóng phỏng miệng mà đưa lên húp cái một, tuy nhiên hậu quả sau đó không phải ai cũng có thể chịu được. Giờ thì mỗ sói không chỉ cười nhạo y có hai con mắt ba số, mà ngay cả cái miệng cũng thành số ba luôn rồi. TT3TT
Đồng Mẫn Mẫn đen mặt, vừa tức vừa đói, quyết định đổ hết trách nhiệm lên đầu bông sen.
Nếu không phải nó gạt chân, nàng đâu đã phải hôn thân cây nồng nhiệt đến u một cục sừng bò. Nếu không phải nó gạt chân, nàng đâu đã phải nhìn thấy đạo diễn và mỗ sói ăn mì trùm mềm. Mà có phải chỉ có hai người họ thôi đâu, Đồng Du nhân lúc mọi người không chú ý, cũng ngồi chồm hổm một góc xơi mì như ai. Đồng Mẫn Mẫn nghiến răng, thảo nào mà nãy giờ im hơi lặng tiếng như vậy.
Mỗ sói thấy nữ chính một thân oán khí ngút trời, bèn che miệng ho một cái hào phóng nói:"Ngoan, đóng tiếp đi rồi tí ta dẫn ra đầu đường ăn hũ tiếu gõ!"
Đồng Mẫn Mẫn.. Nhớ phải cho thêm nhiều nhiều bò viên vào nhé!
Khụ khụ, quay lại tình hình nước sôi bỏng mông hiện tại.
Bông sen tức lắm, cứ bị đe doạ đem đi hấp canh hoài thì ai mà chả giận, nó cũng có tự ái chứ bộ. Nó dùng tay kéo kéo áo Hắc Liên Hoa, vẻ mặt như khẩn cầu nói. Í mừ khoan, tay ở đâu ra thế nàng?
Mỗ sói thông báo:Bông sen tiến hoá!
Người dẫn truyện cắn khăn. Vô sỉ, mỗi lần bí thức là lại dùng chiêu này!
Bông sen:"Chủ nhân, cầu người cho ta ra ứng chiến! Ta nhất định phải xử con bé đó trước khi bị đưa lên nồi hầm canh!"
Hắc Liên Hoa nhìn nhìn, hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng gật đầu, không nghĩ tới một bông hoa cũng biết làm nũng đáng yêu như vậy.
Có thể dùng câu "Tươi như hoa" để biểu đạt sự phấn khích trong lòng bông sen lúc này, nó nhìn về hướng Đồng Mẫn Mẫn, ngoắc ngoắc cái tay mềm mỏng nhỏ dài từ thân sen đâm nhánh ra, đối với nàng rung cánh hoa khıêυ khí©h.
Đồng Mẫn Mẫn nhướng mắt. Tốt lắm, là tự ngươi muốn lên nồi đấy nhá!
Đồng Mẫn Mẫn Fighting Bông Sen.
Muốn biết kết quả, hồi sau sẽ rõ. Giờ mỗ đi ăn hủ tiếu đã by Người dẫn truyện ^^~