*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay hiếm khi tôi không đọc sách, ở trong cung hý hoáy với Tú Nga làm gối ôm búp bê. Tú Nga thật sự có thiên phú, chỉ cần tôi có thể nghĩ ra, chỉ cần một bức vẽ có lẽ nàng ấy cũng có thể làm được cho ta, thật sự quá lợi hại!“Nương nương, người ôm cái thứ có hình thù quái dị này làm gì vậy, đây là gì thế ạ?” Thanh Nhi bưng một dĩa điểm tâm và một chén trà cho ta, thấy ta ôm một con búp bê hình mèo Garfield yêu thích không buông tay thì tò mò hỏi.
“Cái này à, là mèo, mèo Garfield[1]!” Tôi trả lời mà không ngẩng đầu lên! Ừm, quá giống! Nếu không thì làm mấy con mèo Kitty, ừm, ngày mai sẽ vẽ cho Tú Nga xem!
[1] Mèo Garfield tên Hán Việt là mèo Gia Phi [加菲]
“Nương nương, có tin tức ở ngoài cung truyền tới, nói Tư Đồ Tướng quân đến Tướng phủ xin cưới!” Lục Nhi ở bên ngoài trở về, vội vội vàng vàng, còn chưa đứng vững đã mở miệng nói. Nghe thấy lời của Lục Nhi, tôi cả kinh, thu tầm mắt dính trên con mèo Garfield lại. Cái gì, Tư Đồ Thanh Vân đã xin cưới rồi? Vậy…
“Lục Nhi, cha ta nói thế nào? Ông có đồng ý không?” Lần này không có hiểu lầm trong chuyện dân chạy nạn, cha tôi nên đồng ý mới đúng, dù sao ông cũng đã nói, ấn tượng của ông về Tư Đồ Kiếm Nam rất tốt!
“Tướng gia chưa nói đồng ý nhưng cũng không từ chối, chỉ nói muốn suy nghĩ một chút. Chỉ là…” Nói đến đây, Lục Nhi có chút chần chừ, tôi thấy cô nàng ấp a ấp úng bèn thúc giục nàng nói mau.
“Chỉ là thiếu gia không đồng ý, nói tuyệt sẽ không để tỷ tỷ gả vào phủ Tư Đồ!” Văn Thao! Tại sao tôi lại quên nó chứ, nó một lòng muốn gả Văn Tường cho Lương Quân Trác đấy.
Không thể được, không thể để Văn Thao quấy rối được, không thể vì chút oán giận cá nhân của nó với Tư Đồ Kiếm Nam mà ảnh hướng tới hạnh phúc cả đời của Văn Tường được. Cuối cùng sẽ dẫn tới tự sát, rồi nhảy vực, còn có cả màn đánh bằng roi nữa, huống hồ hiện tại có con bướm nhỏ tôi đây, lỡ như lúc nhảy vực không có ai cứu về thì phải làm sao?
“Lục Nhi, đi, chúng ta đi tìm Hoàng thượng! Đúng rồi, hôm nay Hoàng thượng không có đi ra ngoài chứ?” Tôi đứng dậy gọi Lục Nhi, muốn đi tìm Chu Doãn lại nghĩ nghĩ hỏi. Tôi nghĩ cách xuất cung một chuyến, nói cho cùng cũng nên gặp cha còn có Văn Thao một lần. Muốn xuất cung, tìm Thái hậu chắc chắn không được, cho dù bà ấy có thương tôi cũng sẽ không để tôi vô duyên vô cớ xuất cung. Cho nên vẫn phải đi tìm Chu Doãn! Hắn thường hay xuất cung, đi tìm hắn hẳn tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn chút!
Ngự thư phòng
A Kỳ lại xuất hiện ở ngự thư phòng, không cần phải nói, nhất định nàng ta tới đây để mật báo. Mặc dù tôi không rõ tại sao ngự thư phòng của Hoàng thượng ai muốn vào cũng có thể vào được, nhưng nói cho cùng như vậy cũng rất thuận tiện cho tôi, bởi vì người tôi muốn tìm ở ngay ngự thư phòng! Người bên ngoài vừa nghe thấy Văn quý phi lại tới thì mỗi người đều không khỏi như lâm đại địch. Không thể không nói tôi đây đã an phận rất nhiều rồi, không đánh ai, cũng không phạt ai, vì sao vẫn có nhiều người sợ tôi như vậy chứ? Thôi, sợ thì sợ đi, không biết chừng lại là chuyện tốt, ít nhất không có dám tìm tôi làm phiền!
“A Kỳ, ngươi có biết Văn quý phi tới tìm ta làm gì không?” Bên này Chu Doãn cũng đang buồn bực, gần đây Văn Mị Nhi an tĩnh rất nhiều, không đánh chửi hạ nhân, cũng không quấn quít lấy mình, hôm nay tới đây là có chuyện gì vậy? Thôi thôi, binh đến tướng chặn, ta đây cũng muốn nhìn xem Văn Mị Nhi này lại muốn giở trò gì!
“Nô tì cũng không biết, gần đây Văn quý phi không cho nô tì hầu hạ bên người, hình như ngài ấy nghe thấy chuyện Tư Đồ Tướng quân đến phủ Thừa Tướng cầu thân, nên mới quyết định tới đây tìm Hoàng thượng!” A Kỳ lắc đầu một cái, không xác định nói.
Lúc này, Thuận Tử báo lại nói Văn quý phi đã đến cửa, Chu Doãn phất tay một cái, ý bảo A Kỳ đi xuống trước, tránh cho Văn Mị Nhi nhìn thấy rồi sẽ gây phiền phức cho nàng ta. Sau đó sửa sang lại quần áo, thay đổi khuôn mặt tươi cười nghênh đón.
“Chao ôi, sao hôm nay biểu muội có thời gian rảnh đến thăm biểu ca vậy?” Nhìn nụ cười giả đối trên mặt Chu Doãn, tôi lườm hắn một cái, không thèm để ý tới hắn, cứ thế đi vào trong phòng. Thấy tôi phớt lời, Chu Doãn buồn bực sờ sờ cái mũi, nhìn về phía Trần Lâm, … Hiện tại là thế nào? Trần Lâm lắc đầu một cái, … Không biết! Hai người nhìn nhau… Có vấn đề!
“Ái chà, Mị Nhi sao vậy, ai chọc muội không vui à, nói cho biểu ca, biểu ca trút giận giúp muội! Trần Lâm, ngươi nói xem ai to gan dám chọc Văn quý phi tức giận vậy, không biết Văn quý phi là biểu muội của trẫm, là đầu quả tim của Thái hậu sao!” Chu Doãn thấy tôi không có phản ứng gì, giả bộ nói với Trần Lâm.
Trần Lâm cũng giả bộ ôm quyền với Chu Doãn: “Bẩm Hoàng thượng…” cùng hai bè[2]
với Chu Doãn.
[2] Hai bè là hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói “Biểu ca, huynh nói chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?” Nhìn dáng vẻ diễn trò của Chu Doãn từ lúc tôi bước vào, tôi không khỏi cảm thấy xót xa cho Văn Mị Nhi, cũng bất chấp nói chuyện xuất cung, chỉ muốn phát tiết khó chịu ở trong lòng ra ngoài. Tôi tìm chỗ ngồi xuống, hờ hững hỏi.
“Mị Nhi, sao muội lại hỏi cái này, muội vừa ra đời thì ta đã quen biết muội, khi muội còn nhỏ hay đi sau mông gọi ta là biểu ca đấy!” Dường như Chu Doãn muốn phá tan bầu không khí nặng nề này, bèn hài hước nói.
“Bởi vì dường như mỗi lần biểu ca nhìn thấy muội đều muốn đi đánh trận, dáng vẻ như lâm đại địch, Văn Mị Nhi chưa tiến cung là biểu muội của huynh, sau khi tiến cung là thê tử của huynh, huynh không thấy kiểu sống chung như vậy rất đau lòng sao?” Tôi lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Mị Nhi, ta nói thật, lúc muội chưa vào cung muội rất đáng yêu, ta cũng rất thích muội, nhưng sau khi muội vào cung thì thay đổi hẳn, cả ngày vắt óc suy tính muốn làm Hoàng hậu, còn động một chút là đánh chửi cung nhân, ngang ngược ngông cuồng, muội như vậy thì làm sao ta thích được đây!” Thấy tôi nghiêm túc hỏi hắn, Chu Doãn cũng không cười nữa, nghiêm túc trả lời.
“Huynh thật sự từng thích Văn Mị Nhi này sao?” Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn hỏi, tôi muốn hỏi giúp Văn Mị Nhi, rốt cuộc người trước mặt này có từng thích cô ấy hay không!
“Có!” Chu Doãn trả lời như đinh đóng cột. “Nhưng…”
“Được rồi! Muội đã có đáp án! Bây giờ chúng ta thương lượng chút đi!” Tôi cắt ngang lời hắn, lời kế tiếp hắn muốn nói gì tôi dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết… Trước kia từng thích, chỉ là sau này phần thích này bị ương ngạnh xảo trá của muội đánh bay mất rồi!
“Sau này muội sẽ thu liễm lại, huynh cũng thấy đấy, gần đây muội rất an phận, không có chuyện gì thì sẽ không vô cớ gây sự, cũng không ngày ngày quấn lấy huynh, sau này huynh không cần làm bộ làm tịch để đối phó với muội, muội thấy chẳng thoải mái chút nào!”
“Thật à?”
“Thật!”
“Được, ta cũng không muốn làm vậy với muội, mệt chết ta ấy!” Thấy dáng vẻ nghiêm túc của tôi không giống như đang giở trò, Chu Doãn cực kì vui mừng đồng ý!
“Vậy biểu ca, chúng ta nói chuyện chính đi!” Rốt cục không cần phải nhìn hắn đóng kịch, tôi cười tít mắt bắt đầu nói mục đích tới đây tìm hắn!
“Chuyện chính gì vậy?” Tâm trạng của Chu Doãn cũng rất tốt hỏi.
“Biểu ca, muội muốn xuất cung!”
Đây chính là Mèo Garfield