Tôi để Lục Nhi gởi thư cho phụ thân, nói tôi có việc muốn nói với ông, hỏi ông có thể đến gặp tôi một lần không. Vốn tưởng rằng sẽ không dễ gặp mặt, không ngờ không bao lâu thì phụ thân đến gặp tôi. Tôi quan sát ông một chút, thoạt nhìn ông không giống người có thế lực và lòng tham không đáy như trong ti vi, ngược lại cực kì ôn tồn nho nhã, dáng vẻ rất dịu dàng, mỉm cười nhìn tôi, cực kỳ hiền lành. Không giống như là làm quan mà giống thầy dạy học ở thư viện, nhưng so với thầy dạy học thì thiếu chút hơi thở cổ hủ, tôi lập tức thích phụ thân này.“Mị Nhi, con vội vã tìm phụ thân có chuyện gì không?” Nhìn vẻ lo lắng trên mặt phụ thân, tôi nở nụ cười, ba, mẹ, hai người đừng lo lắng cho con, ở trong cái thế giới xa lạ này vẫn có người quan tâm đến con, cô Thái hậu, còn có phụ thân đang đứng trước mặt con.
“Phụ thân, người đừng lo lắng, con không sao, có cô che chở, ai dám bắt nạt con chứ! Con chỉ lo lắng cho phụ thân thôi.” Tôi vịn phụ thân ngồi xuống.
“Lo lắng cho cha?” Vẻ mặt Văn Chương kinh ngạc, “Cha thì có chuyện gì được chứ? Mị Nhi, con nghe được chuyện gì đấy à?”
“Phụ thân, nghe nói ngoài thành có rất nhiều dân chạy nạn phải không ạ?” Tôi rót cho ông một chén trà, ông nhận lấy trà đang muốn uống, nghe tôi nói thì cực kì kinh ngạc mà dừng lại, nhìn tôi, “Sao con lại biết chuyện này?” Nói xong đặt chén trà xuống có chút vội vàng hỏi.
“Phụ thân, người không cần biết vì sao con biết, người nói cho con biết có phải hay không?”
“Ừm, những dân chạy nạn kia chạy từ đất phong Tề Quốc hầu tới, cha đang chuẩn bị đuổi bọn họ ra khỏi thành đây, mà sao thế Mị Nhi?”
“Không được, phụ thân, người không thể làm như vậy, người biết chuyện Hoàng thượng xuất cung hai ngày nay không? Con nghĩ nhất định Hoàng thượng đã biết chuyện dân chạy nạn rồi, hiện tại thừa dịp Hoàng thượng vẫn chưa hỏi người, người sắp xếp chút với đám dân chạy nạn kia đi, sau đó nhanh đi báo cáo với Hoàng thượng.” Tôi nói cách tôi nghĩ ra cho ông biết.
“Như vậy sao được, hiện tại trong triều đều do cha xử lý từ trên xuống dưới, bây giờ xảy ra chuyện gì, nếu nhanh chóng báo cáo cho Hoàng thượng biết thì mặt mũi của cha để ở đâu!” Văn Chương trực tiếp lắc đầu, chuyện liên quan đến mặt mũi của mình sao có thể nói cho Hoàng thượng.
“Phụ thân, chuyện này không thể nghĩ như vậy được, người nghĩ xem, dân chạy nạn từ đâu mà đến?” Thấy ông không đồng ý, tôi đành phải từ từ dẫn dắt.
“Từ đất phong của Tề Quốc hầu, không phải cha đã nói rồi sao?” Vẻ mặt Văn Chương khó hiểu.
“Vậy không phải là, từ Tề Quốc hầu tới, không hề có quan hệ gì tới người, trước tiên người sắp xếp chút, sau đó nhanh chóng báo cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng phái Hộ bộ phát tiền bạc lương thực tới cứu tế dân chạy nạn, vừa cho thấy người quan tâm đến chuyện quốc gia, đồng thời nói cho Hoàng thượng biết, người vốn không phải một tay che trời, chỉ muốn để hắn nhìn xem cái gì là thái bình thịnh thế để lừa gạt hắn. Đến lúc đó dân chạy nạn biết người vì bọn họ mà yêu sách với Hoàng thượng, còn có thể có được thanh danh tốt, cũng khiến cho cô Thái hậu với biểu ca Hoàng thượng biết cực kỳ xứng với cái chức Thừa tướng, không phải rất tốt sao?” Tôi nói rõ từng chỗ tốt trong chuyện này, nghe tôi nói vậy, Văn Chương lộ ra vẻ suy tư.
“Nhưng nhiều dân chạy nạn như vậy, phải phí hết bao nhiêu bạc chứ!” Vẻ mặt Văn Chương đau lòng nói.
“Phụ thân!” Nghe xong lời ông, tôi có chút dở khóc dở cười. Không phải chứ, thì ra trong ti vi vì nguyên nhân này mà ông không quan tâm đến những dân chạy nạn kia? “Phụ thân, cũng đâu phải là tốn bạc của người, có tốn thì cũng là tốn bạc trong quốc khố, nếu đau lòng thì cũng là Hoàng thượng đau lòng đấy!”
“Được, cha nghe theo con, nói không chừng Hoàng thượng biết cha làm tốt, sẽ xem xét phong còn làm Hậu!” Văn Chương hạ quyết tâm, lại nói với tôi, “Cha sẽ đi xử lý ngay!” Nói xong thì đứng dậy muốn rời đi.
Tôi nghe xong trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười, “Dạ dạ dạ, vậy là tốt nhất đấy ạ. Đúng rồi, cha, người ra ngoài cung ghé tiệm sách mua giúp con ít sách, tốt nhất là mấy quyển du ký ấy, con gái muốn xem!” Kéo tay áo ông, tôi nũng nịu nói.
“Cần mấy thứ đó làm gì?”
“Cha ~~~~~”
(chữ cuối kéo dài vô hạn) “Được rồi được rồi, cha sẽ mang qua, được chưa hả?” Văn Chương bất đắc dĩ nói.
Tôi thỏa mãn mong muốn, tâm trạng vui vẻ tiễn Văn Chương đi, sau đó nhàn nhã đọc sách. Ừm, cuộc sống thật tốt đẹp! Đồng thời lúc này ngoài cung truyền ra tin tức Tư Đồ tiểu thư thân nhiễm bệnh lạ, nhưng với tôi mà nói, Tư Đồ tiểu thư gì đó đều là mây bay mây bay thôi ~~~
Hôm sau, ngự thư phòng.
Chu Doãn nghe Trần Lâm nói chuyện xảy ra gần đây ở kinh thần, biết tin tức Đại Tướng quân Tư Đồ Thanh Vân muốn kết thông gia với Tề Quốc hầu, cũng biết chuyện số lượng lớn dân chạy nạn ùa vào kinh thành, vì vậy bèn gọi Tư Đồ Thanh Vân tiến cung hỏi cho rõ.
Lại nói, Đại Tướng quân Tư Đồ Thanh Vân chinh chiến cả đời, hết sức trung thành với Hoàng thượng, nhưng lại ít có sách lược.
Ông chủ trương gắng sức thực hiện cắt phiên, một lòng một dạ ra sức vì triều đình, bởi vậy mới nghĩ ra chủ ý kết thông gia với Tề Quốc hầu, muốn dùng hôn nhân kiềm chế phiên vương, để đạt được mục đích bình định thiên hạ. Nhưng ông nào nghĩ đến, ông có lòng tốt như vậy lại phạm vào đại kị của Hoàng thượng. Tư Đồ Thanh Vân nghĩ rất đơn giản, nếu Hoàng thượng có thể gả công chúa An Ninh cho con trai của Vân Nam Vương, vậy ông cũng có thể bắt chước làm theo.
Nhưng theo Chu Doãn, tính chất của hai chuyện này là hoàn toàn khác nhau. Hoàng gia và phiên vương kết thân, ý đồ rõ ràng, hắn có thể khống chế được, trong lòng cực kỳ an tâm. Nhưng nếu trọng thần triều đình kết thân với phiên vương, thế lực của phiên vương càng thêm lớn mạnh, vậy càng khiến hắn đứng ngồi không yên rồi.
Mặc dù Tư Đồ Thanh Vân không giỏi sách lược nhưng không ngu ngốc, được Hoàng thượng chỉ điểm một chút thì biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, lập tức bị dọa ra mồ hôi đầy người. Không khỏi âm thầm may mắn hôn sự không thành, vì vậy vội vàng nói với Hoàng thượng xin người yên tâm. Lúc này Chu Doãn mới yên lòng, lại cùng Tư Đồ Thanh Vân nói đến chuyện dân chạy nạn.
Thuận Tử ở bên ngoài đi vào báo, nói Văn Thừa tướng cầu kiến.
Lại nói về Văn Chương, sao khi nghe tôi nói xong thì trở về sắp xếp mọi thứ, vừa sắp xếp xong, không đợi đến ngày mai lâm triều đã vội vã chạy đi tranh công với Hoàng thượng.
“Lúc này Văn Thừa tướng đến có chuyện gì vậy?” Chu Doãn hỏi.
“Thần có việc muốn tấu, là về chuyện số lượng lớn dân chạy nạn ùa vào kinh thành!” Văn Chương thấy Tư Đồ Thanh Vân cũng ở đây thì có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại bẩm báo ý đồ đến đây.
Nghe xong lời ông, Chu Doãn hòa Tư Đồ Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau, có chút kỳ quái, trùng hợp thế, chúng tôi mới nói đến chuyện dân chạy nạn thì ông lại đến đây vì chuyện này.
“À, Văn Thừa tướng cũng vì chuyện dân chạy nạn ư, ta và Hoàng thượng cũng đang nói chuyện này đây!” Tư Đồ Thanh Vân nói.
“Thì ra Đại Tướng quân cũng biết, ta cũng vừa mới biết đây, gần đây cực kì bận rộn, vừa mới biết được tin tức này thì lập tức sắp xếp sơ lược chút rồi vội vàng đến bẩm báo với Hoàng thượng.” Văn Chương ra vẻ nôn nóng, nhìn Hoàng Thượng nói ra suy nghĩ của mình.
“À, Thừa tướng đã sắp xếp rồi à, vậy không biết sắp xếp thế nào?” Trong lòng Chu Doãn buồn bực, Văn Thừa tướng này thay đổi tính tình à?
“Bẩm Hoàng thượng, là vầy, trước tiên thần phát cháo miễn phí cho những dân chạy nạn kia, tìm chỗ ở tạm thời. Nhưng đây không phải là kế lâu dài, cho nên đặc biệt đến bẩm báo Hoàng thượng, hi vọng có thể nghĩ cách giải quyết chuyện này. Ngoài ra, thần còn điều tra rõ những dân chạy nạn này là từ đất phong của Tề Quốc hầu tới đây.” Tư Đồ Thanh Vân và Chu Doãn đều hết sức ngạc nhiên, Văn Thừa tướng đổi tính thật rồi hả?!