Dưới cây liễu, Mị Nhi một tay cầm sách, một tay nghịch tóc của mình, nhìn thoáng qua đúng là có dáng vẻ chuyên tâm đọc sách, mà trên thực tế, sách của Mị Nhi đã rất lâu rồi chưa lật qua trang mới. “Tiểu thư, đang suy nghĩ gì vậy?” Lục Nhi cười dịu dàng đi đến bên cạnh Mị Nhi ngồi xuống.
“Không nghĩ gì cả, ta đang đọc sách, chính là đọc sách!” Mị Nhi thu hồi ánh mắt ngẩn ngơ lại, vẫy vẫy sách trong tay về phía Lục Nhi.
“Thật sao? Lục Nhi còn tưởng tiểu thư đang nghĩ đến…” Lục Nhi nghịch ngợm nhìn Mị Nhi, cố tình nói lấp lửng, khiến người ta viển vông vô hạn.
“Nghĩ đến cái gì?” Mị Nhi quay đầu làm bộ như không nhìn thấy nụ cười có chút xấu xa của Lục Nhi.
“Nghĩ đến cái gì, còn có thể nghĩ đến cái gì nữa! Đương nhiên là nghĩ đến Tô công tử rồi!” Lục Nhi hài lòng nhìn hai má Mị Nhi đỏ bừng lên, nở nụ cười.
“Đúng vậy đấy, ta đang nghĩ đến huynh ấy đấy, vậy thì sao nào? Hiện tại Tô Chiêu Diễn là bạn trai của ta, ta nghĩ đến huynh ấy thì có gì không đúng chứ!” Mị Nhi trừng mắt nhìn Lục Nhi cười nhạo nàng, hùng hồn nói, đương nhiên, nếu bỏ qua khuôn mặt càng lúc càng đỏ của nàng, vậy thì được rồi.
“Vâng vâng vâng… không có gì là không đúng cả!” Lục Nhi tự động xem nhẹ những từ khác lạ Mị Nhi nói, dù sao sau khi xuất cung đến giờ, mấy chữ trong lời của tiểu thư nói càng ngày càng khiến nàng nghe không hiểu!
Đám người Mị Nhi vẫn rời khỏi Tô trạch, Tô Chiêu Diễn tìm cho bọn họ một ngôi nhà không tồi, cách Tô trạch không xa, sân không lớn nhưng rất tinh tế, còn có phong cảnh hợp lòng người nữa, Mị Nhi rất thích. Bởi vì đồng ý lời theo đuổi của Tô Chiêu Diễn, Mị Nhi thường xuyên bị Tô Chiêu Diễn lấy cớ hẹn ra ngoài dạo chơi. Có trời mới biết, Mị Nhi thật sự rất trạch, nàng chỉ muốn thỉnh thoảng ra ngoài giải sầu thôi, không muốn cả đời bị nhốt ở trong tiểu viện này, không nghĩ tới Tô Chiêu Diễn thật sự cho rằng nàng thích ra ngoài dạo chơi, cho nên cứ cách ba ngày bốn bữa là kéo nàng ra ngoài đi dạo! Thứ nàng cần chính là tự do tại tâm, không phải là đi dạo ngoài đường!
“Mị Nhi, thì ra nàng ở đây, khiến ta tìm thật dễ mà!” Tô Chiêu Diễn mặt mày hớn hở đi đến, từ sau khi Mị Nhi đồng ý để y theo đuổi, nụ cười trên mặt Tô Chiêu Diễn chưa từng tắt! Trong Tô phủ từ Tô bá, Minh Nhất, A Tứ trông cửa, tiểu Đào phòng bếp, tất cả mọi người đều biết đại thiếu gia nhà bọn họ đang yêu!
“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Khóe miệng Mị Nhi giật giật, tuyệt đối đừng có đi ra ngoài nữa, hiện tại ta chỉ muốn ở trong nhà yên lặng đọc sách thôi! Mị Nhi gào thét ở trong lòng.
“Mị Nhi, hôm nay chúng ta đi Tây Hồ chơi thuyền đi! Ta muốn tặng cho nàng một niềm vui bất ngờ!” Tô Chiêu Diễn cười híp mắt nhìn Mị Nhi, mang theo chút hưng phấn nói!
“Ha hả, niềm vui bất ngờ gì vậy?” Mị Nhi nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, cái tên Tô Chiêu Diễn này thật sự là… thật sự là khiến nàng không có cách nào để từ chối mà!
“Hì hì… Đến đó rồi nàng sẽ biết!” Tô Chiêu Diễn kéo Mị Nhi, “Được rồi, Mị Nhi, mau thay y phục đi! Chúng ta nên đi ra ngoài rồi!” Mị Nhi bất đắc dĩ nhìn Tô Chiêu Diễn không thể chờ đợi thêm giây phút nào, trong lòng lảm nhảm nói: “Ừm, Tô Chiêu Diễn càng ngày càng yêu nghiệt mà! Không được, cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị ăn sạch sành sanh, đúng là không có cách nào chống đỡ được sắc đẹp mà, thật đáng ghét!”
Tây Hồ
Cảnh tượng bên hồ Tây Tử xinh đẹp, Tô Chiêu Diễn dẫn Mị Nhi đi tới trước một chiếc thuyền hoa. Đây là một chiếc thuyền hoa mới tinh, cực kỳ xinh đẹp, khó hiểu nhất chính là, chiếc thuyền hoa này giống hệt với chiếc thuyền hoa trong suy nghĩ của Mị Nhi! Mị Nhi kinh ngạc nhìn thuyền hoa, qua một hồi lâu mới xoay người lại, nghiêng đầu, có chút nghi hoặc nhìn Tô Chiêu Diễn, đây là ý gì?
“Mị Nhi, không phải nàng vẫn luôn muốn một chiếc thuyền hoa như vậy sao? Ta tìm người chế tạo ra thuyền hoa theo kiểu dáng trong lòng nàng, thế nào? Nàng không thích sao?” Tô Chiêu Diễn nhìn Mị Nhi, dáng vẻ mau chóng khen ta đi, khen ta đi! Mị Nhi tựa như nhìn thấy một con chó bự đang ngồi xổm ở trước mặt mình, phe phẩy cái đuôi có lông mềm như nhung, đang nhìn nàng đòi thưởng! Lập tức, đầu Mị Nhi hiện đầy vạch đen!…
***
Trong lúc hai người Mị Nhi và Tô Chiêu Diễn ngọt ngọt ngào ngào, Chu Doãn ở trong cung đột nhiên quyết định, hắn muốn cưới Tư Đồ Tĩnh làm thê! Lúc tin tức này truyền đi, Thái hậu kinh hãi, Văn Thừa tướng bi phẫn, An Ninh nổi giận, Tư Đồ Tĩnh cao hứng, chỉ có phản ứng của Bạch Vân Phi tương đối bình thản.
“Tam muội, muội có bằng lòng tiến cung ở cùng với Nhị ca không?” Chu Doãn nắm tay Tư Đồ Tĩnh, thâm tình khẩn thiết nhìn nàng! Trong thời gian này, tâm tình của Chu Doãn vì Mị Nhi “chết” mà giảm sút, mỗi ngày Tư Đồ Tĩnh tiến cung bầu bạn với Chu Doãn, Chu Doãn bị cảm động, cảm thấy Tư Đồ Tĩnh không chỉ là quý nhân của hắn, mà còn là nữ tử đã định sẵn trong sinh mệnh của hắn! Lúc này quyết định muốn cưới Tư Đồ Tĩnh!
“Nhị ca… Ta bằng lòng, chỉ là, chỉ là Văn quý phi mới…” Tư Đồ Tĩnh mơ hồ cảm thấy Chu Doãn làm vậy, khiến nàng có chút khó chịu, nhưng lại không biết khó chịu ở đâu, sau đó lại bị vui vẻ tràn ngập ở trong lòng che dấu.
“Nhị ca, ta bằng lòng!” Tư Đồ Tĩnh ngước nhìn khuôn mặt Chu Doãn, đây là người trong lòng nàng, nàng bằng lòng vì hắn từ bỏ tự do, ở lại trong thâm cung này cùng làm bạn với hắn! Không oán không hối!
“Tam muội, Mị Nhi muội ấy, Nhị ca vẫn luôn coi muội ấy như muội muội, lúc muội ấy còn nhỏ rất đáng yêu, lúc nào cũng đi theo phía sau ta nói muốn gả cho ta… Sau đó muội ấy thật sự gả cho ta, nhưng ta thật sự không có cách nào coi muội ấy là thê tử của mình, chỉ luôn xem muội ấy như tiểu muội muội…” Chu Doãn xem nhẹ khó chịu trong lòng, nắm chặt tay Tư Đồ Tĩnh, giải thích với nàng.
“Nhưng… Nhưng ta thấy Nhị ca thường xuyên, thường xuyên tặng cho nàng ấy những thứ nàng ấy thích, ta còn tưởng tằng… tưởng rằng…” Tư Đồ Tĩnh nhớ tới thời gian trước kia ở cung Lãm Nguyệt, không khỏi có chút chán nản.
“Cái này à, phải trách Trần Lâm ấy. Lúc trước muội ở cung Lãm Nguyệt, Trẫm sợ muội bị uất ức, Trần Lâm nêu chủ ý cho Trẫm, chỉ cần đối tốt với Mị Nhi một chút, Mị nhi sẽ không cả ngày bắt nạt muội…”
“Nhị ca…” Tư Đồ Tĩnh ngước đôi mắt hơi có ánh nước lên, nhìn Chu Doãn: “Nhị ca, sau này Tam muội sẽ ở trong cung cùng với huynh! Không rời nửa bước!”
“Tam muội, Nhị ca sẽ đi nói với mẫu hậu, Trẫm muốn lập muội làm Hậu!” Chu Doãn bị Tư Đồ Tĩnh nhìn đến mức sóng lòng sôi sục, khoe khoang nói!
*
“Sao ca ca có thể như vậy, biểu tỷ mới… mới đi không bao lâu, sao hoàng huynh lại muốn cưới nữ nhân khác nhanh như vậy, hơn nữa còn là Tư Đồ Tĩnh kia!” An Ninh tức giận muốn đi tìm Chu Doãn lý luận, bị Bạch Vân Phi kéo lại.
“An Ninh, tỉnh táo một chút…” Bạch Vân Phi cố gắng làm giảm lửa giận của An Ninh xuống, nhưng dường như lại có phản ứng ngược, lửa giận của An Ninh càng lớn hơn, còn đốt với trên người hắn!
“Tỉnh táo? Ta tỉnh táo thế nào đây! Hoàng huynh lại muốn cưới nữ nhân kia! A ~~~ ta biết rồi, ngươi cũng thích Tiểu Long Hà kia, lúc trước ngươi còn
vì con tôm hùm này mà nghĩ mọi cách muốn từ hôn với ta! Hiện tại hoàng huynh muốn thành thân với Tiểu Long Hà, ngươi lại không hề ngăn cản! Thế nào, bây giờ ngươi thích nàng ta đến mức, chỉ cần nàng ta hạnh phúc là ngươi vui vẻ sao?” An Ninh tức giận đến mức muốn ngất xỉu, nói mà không cần suy nghĩ!
“An Ninh! Nói bậy gì đấy hả!” Bạch Vân Phi cũng có chút nổi nóng, giọng điệu không khỏi cứng ngắc!
“Ta! Ta… Xin lỗi, Bạch Vân Phi, vừa rồi ta tức quá, ta không cố ý nói những lời đó…” An Ninh bị Bạch Vân Phi quát cho tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của Bạch Vân Phi, không khỏi cúi đầu, thấp giọng nói.
“Được rồi, An Ninh… Đừng tức giận nữa! Ta nói thật với nàng, trước kia ta thích Tam muội, nhưng Tam muội thích Hoàng thượng, ta đã sớm nhìn nhận rõ chuyện này rồi! An Ninh, ta biết nàng là một nữ tử tốt, chúng ta… chúng ta có thể thử đến với nhau một thời gian…” Bạch Vân Phi hít sâu một hơi, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm An Ninh, chờ đợi phản ứng của nàng!
“Vậy… chúng ta, chúng ta thử xem đi…” An Ninh bị Bạch Vân Phi nhìn chằm chằm đến mức xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói.
“Ha ha, An Ninh…” Bạch Vân Phi nghe thấy câu trả lời của An Ninh, vô thức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trong lòng đầy vui vẻ. Hận không thể bế An Ninh lên xoay mấy vòng!
“Bạch Vân Phi! Bản công chúa nói cho chàng biết, một khi đã quyết định thì không cho phép chàng thay lòng đổi dạ, nếu không… bản công chúa sẽ khiến chàng đẹp mặt!” An Ninh đỏ mặt lớn tiếng cảnh cáo Bạch Vân Phi, hơn nữa lơ đãng liếc Bạch Vân Phi một cái, thấy sắc mặt Bạch Vân Phi cứng đờ, mơ hồ sau lưng còn phát rét!