“Thái y, rốt cuộc Mị Nhi bị làm sao?” Thái hậu lo lắng hỏi. Sao hôm qua trông vẫn còn khỏe khoắn, vậy mà hôm nay đã bệnh tội rồi? Ai, đều do bị ai gia dọa. Từ bé đến lớn đứa nhỏ này vẫn luôn được nâng trong bàn tay, giờ bị ai gia nháo trò như thế là bị bệnh luôn. Ai! Cả Hoàng đế nữa, nói thế nào Mị Nhi cũng là biểu muội, là thanh mai trúc mã của hắn. Nếu không phải hắn chọc tức Mị Nhi, sao Mị Nhi lại rời cung? Nếu Mị Nhi không rời cung, sao lại bị ai gia mắng? Nói cho cùng, đều do Hoàng đế sai!
Được rồi, thấy chất nữ của mình bị bệnh, Thái hậu lão nhân gia không nói gì nữa, còn thuận tiện đổ trách nhiệm cho nhi tử nhà mình.
“Bẩm Thái hậu, Quý phi nương nương do bị kinh hãi, lại thêm suy nghĩ quá độ gây ứ đọng trong lòng, nên mới phát sốt. Thần sẽ kê đơn thuốc hạ sốt, uống là được. Nhưng phải chú ý giữ cho tâm trạng thoải mái, không được suy nghĩ lung tung.” Thái y sờ chòm râu hoa râm, gật gù.
Thấy chưa, ai gia nói đúng quá mà. Chỉ là do bị dọa thôi, lát nữa nhất định phải mắng Hoàng đế! Thái hậu đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Mị Nhi, hạ quyết tâm.
“Nước…” Tôi khó khăn lên tiếng, cuống họng khó chịu quá.
“Nước đây, nước đây ạ ~~” Lục Nhi nghe thấy tiếng tôi, vội bưng một cốc nước tới, mớm cho tôi uống hết.
“Khụ khụ…” Uống nước xong, tôi thấy đỡ hơn nhiều, mới mở miệng hỏi: “Ta bị làm sao vậy?” Tôi chỉ nhớ mình đang nghĩ làm sao để chạy trốn, nhưng nghĩ mãi vẫn không có tiến triển gì, lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Sao tự dưng lại bệnh được?
“Nương nương, tối qua người bị lạnh nên mới sốt đó.” Lục Nhi để cốc nước xuống mặt bàn, đỡ tôi nằm xuống.
“Mị Nhi, con thấy thế nào rồi? Thái y, mau xem xem!” Thái hậu hòa ái hỏi tình trạng cơ thể của Mị Nhi trước, sau đó kêu thái y đến bắt mạch.
“Bẩm Thái hậu, Quý phi nương nương đã không sao rồi. Giờ chỉ cần uống thuốc, giữ tâm trạng thoải mái là được.” Thái y bắt mạch, sờ chòm râu dê, chậm rì rì nói.
“Thái hậu, Mị Nhi không sao ạ. Để Thái hậu lo lắng như vậy, là Mị Nhi không phải…” Mị Nhi cảm kích nhìn Thái hậu. Nàng đứng dậy nhận lỗi với Thái hậu, nhưng còn chưa dứt lời đã bị Thái hậu cắt ngang.
“Con nói gì vậy? Con là ngoại sinh nữ của ai gia, ai gia lo lắng cho con là đương nhiên. Mau nằm xuống! Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ai gia gọi Hoàng đế đến thăm con.” Thái hậu nói xong liền đứng dậy rời đi.
“Thái hậu! Thái hậu! Cô cô! Cô…” Mị Nhi muốn gọi Thái hậu về, nàng không hề muốn Chu Doãn đến thăm mình tý nào. Hi vọng Thái hậu đừng gọi hắn tới.
Nhưng Thái hậu có cách thương ngoại sinh nữ riêng, đó chính là để nhi tử đến thăm ngoại sinh nữ nhiều hơn. Cho nên bà vẫn đi gọi Chu Doãn tới.
“Biểu tỷ, tỷ không sao chứ? Đều do ta không tốt, hại tỷ bị ca ca mắng!”An Ninh vừa tự trách, lại vừa cắn răng nghiến lợi nói: “Con Tiểu Long Hà chết tiệt đó, ta sẽ không bỏ qua cho hắn!” Biết tin tôi sinh bệnh, An Ninh cũng tới.
Tôi lắc đầu: “An Ninh, nếu muội vẫn thích Bạch Vân Phi, thì đừng chọc Tiểu Long Hà.” Tôi chỉ muốn bỏ chạy, để An Ninh lại, vạch mặt với Chu Doãn. Tuy vì Tiểu Long Hà, Chu Doãn nhất định sẽ trói Bạch Vân Phi và An Ninh lại với nhau; nhưng khó đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì, vẫn nên nhắc nhở cô bé này một chút.
“Vì sao chứ?” An Ninh đứng phắt dậy! Nàng đang nín một bụng hỏa trong người: ca ca yêu thương mình nhất bỗng vu oan mình vì một tiểu lưu manh; người mình thích cũng nói nếu mình và tiểu lưu manh kia đánh nhau, hắn tuyệt đối sẽ đứng về phía tiểu lưu manh đó; hiện tại, ngay cả biểu tỷ vẫn luôn giúp đỡ mình cũng khuyên mình không nên chọc tên tiểu lưu manh đó!
An Ninh vừa uất ức, vừa khó hiểu.
“Muội vẫn chưa hiểu à? Có ca ca muội che chở, muội không thể chơi chết nàng ta được. Hơn nữa, Tư Đồ Tĩnh đó rất tinh quái, muội thì trời sinh thẳng tính, sao thắng nổi nàng ta.” Tôi lắc đầu, An Ninh quá thẳng thắn mà.
“Tư Đồ Tĩnh? Đúng rồi, biểu tỷ, sao tỷ lại gọi hắn là Tư Đồ Tĩnh, hắn không phải Tiểu Long Hà à?” An Ninh không hiểu hỏi, sao Tiểu Long Hà lại là Tư Đồ Tĩnh được?
“Muội vẫn chưa biết à?” Tôi cũng sửng sốt, hôm qua ở Ngự thư phòng, không phải An Ninh đã biết thân phận của Tiểu Long Hà rồi à? Sao nhìn có vẻ như muội ấy vẫn chưa hay biết gì cả thế?
“Biết gì ạ?”
“Tiểu Long Hà đó là nữ, tên thật là Tư Đồ Tĩnh, là nữ nhi của Đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân.” Tôi thản nhiên nói.
“Cái gì?!” Hắn là nữ nhi Tư Đồ Đại tướng quân ư? Hắn là nữ! (⊙o⊙) “Trời ạ! Sao lại có thể có một nữ hài nhi như thế?!” An Ninh kêu to.
Xem ra đến cấp độ như An Ninh vẫn chưa thể tùy tiện tiếp nhận một Tư Đồ Tĩnh “hoạt bát” như thế này nhỉ. Vậy tại sao trong một thời đại phong kiến như thế này, Chu Doãn và Bạch Vân Phi lại nhìn trúng Tư Đồ Tĩnh tới mức không phải nàng ta không cưới chứ? Không thể hiểu nổi, thật sự là không thể hiểu nổi mà!
“Vậy, vậy Bạch Vân Phi không thích ta, là vì hắn thích Tư Đồ Tĩnh đó?!” An Ninh mới ngồi xuống, lại bỗng đứng dậy, nhìn Mị Nhi kiểm chứng.
Tôi kinh ngạc nhìn An Ninh, ai bảo An Ninh trì độn nào!
(tác giả: không phải cô thì ai? ╮(╯_╰)╭╮ Mị Nhi: …)
Tôi thấy An Ninh phản ứng rất nhanh mà, đã đặt Tư Đồ Tĩnh vào ghế tình địch rồi.
“An Ninh, không phải lo, Hoàng thượng sẽ không đồng ý.” Tôi kéo An Ninh, ra hiệu cho muội ấy an tâm chớ vội.
An Ninh thở phì phò ngồi xuống, “Vì sao? Chuyện này liên quan gì tới ca ca ạ?” Nhìn An Ninh, tôi chịu đựng xúc động muốn vỗ trán. Đứa nhỏ này, làm sao lại không chịu được lời khen vậy, vừa mới khen muội ấy một câu mà muội ấy đã tự bác bỏ rồi.
“Chẳng lẽ muội không nhìn ra à? Ca ca tốt cũng muội cũng thích Tư Đồ Tĩnh đó!” Tôi không thể làm gì khác ngoài nói rõ ra, để An Ninh biết.
“Sao có thể như thế?! Chẳng trách ca ca che chở Tư Đồ Tĩnh như vậy! Thật sự không hiểu, tại sao ca ca và Bạch Vân Phi đều coi trọng Tư Đồ Tĩnh không đứng đắn đó?!” An Ninh mất bình tĩnh.
“Biểu tỷ, sao tỷ không nóng nảy gì vậy? Ca ca thích Tư Đồ Tĩnh, vậy tỷ thì sao?” Thấy tôi vẫn vẻ thờ ơ, An Ninh vội vã.
“Làm sao á? Kệ chứ sao. Phi tử của ca ca muội rất nhiều, thêm một Tư Đồ Tĩnh cũng có sao.” Tôi bình tĩnh uống trà, nói một hồi lâu như thế, miệng khát khô rồi.
“Nhưng những phi tử đó khác!” An Ninh nóng nảy đi qua đi lại, “Tư Đồ Tĩnh chết tiệt, đều do nàng ta, nếu không phải nàng ta, làm sao tình trạng lại ra như thế!”
“Chẳng có gì là khác cả. Ca ca muội không thích ta, thì dù không có Tư Đồ Tĩnh, cũng sẽ có Văn Tĩnh, Âu Dương Tĩnh… vân vân Tĩnh, sao ta phòng cho nổi! Ta đã nghĩ kỹ rồi, cứ để vậy đi.” Để cốc xuống, tôi rất bình tĩnh nhìn An Ninh.
“Trái lại là muội. Sau này gặp Bạch Vân Phi phải để tâm chút, đừng chọc Tư Đồ Tĩnh, để Bạch Vân Phi phát hiện ra điểm tốt của muội mới được.” Tôi khuyên An Ninh.
“Không có khả năng! Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tư Đồ Tĩnh! Tỷ chờ xem. Ta nhất định sẽ xả giận cho tỷ và cho cả ta nữa!” Nói xong, An Ninh thở phì phò rời đi. Tôi gọi cũng không quay lại.
“Ai u… hừ!” Chỉ nghe thấy một tiếng ai u ở cửa, sau đó là một tiếng hừ, và Chu Doãn tiến vào.
Tôi lắc đầu cười khổ, Thái hậu vẫn gọi Chu Doãn tới rồi.