Chương 6

Tần Sở vốn cũng không mong hai người có bất kỳ liên hệ nào sau này, thấy thế không những không buồn mà còn mừng thầm. Thế nhưng, niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, khi cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên nó khựng lại rồi từ từ mở ra lần nữa.

Tần Sở ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một bàn tay dài và mạnh mẽ chặn giữa cửa thang máy. Tay anh rất đẹp, da trắng trẻo, khiến người ta nhìn vào không khỏi nghĩ rằng đôi tay này đáng lẽ phải nhảy múa trên những phím đàn piano trắng đen thay vì dừng lại ở chỗ thô kệch thế này.

"Em ở tầng mấy?" Anh hỏi, tay vẫn chống vào cửa thang máy, không hề động đậy.

Trong thang máy đèn vẫn sáng, nhưng hành lang bên ngoài thì tối om. Rõ ràng thang máy đang sử dụng nguồn điện dự phòng, còn khu nhà vẫn chưa có điện lại.

Giữa khoảng sáng tối lờ mờ, có thể thấy anh rất cao, dáng người thẳng tắp. Ngũ quan ẩn mình trong bóng tối nên không rõ ràng.

Tần Sở nhìn vào bóng tối ấy, mím môi đáp: "Tầng mười sáu."

"Nhà có ai ở không?"

"… Chỉ có tôi." Cô không thấy có lý do gì để nói dối lúc này.

"Ra đây." Giọng anh kiên quyết: "Cả khu nhà cúp điện, nhà em cũng tối đen thôi."

Tần Sở chợt hiểu ý của anh, vội nói: "Tôi có thể không về nhà, xuống dưới cũng được."

"Điện thoại hết pin rồi, em chắc có thể lang thang một mình giữa đêm thế này?"

"Ừm, không vấn đề gì."

Tần Sở biết mình có thể xoay xở. Thứ nhất, cô có thể nhờ bảo vệ khu chung cư. Thứ hai, cô hoàn toàn có cách trở về nhà cũ.

Hơn nữa, cô từng học qua tán thủ và karate. Chỉ cần có chút ánh sáng từ trăng, đèn đường hay bất cứ nguồn sáng yếu ớt nào, miễn không phải hoàn toàn tối đen, cô có thể dễ dàng tay không đấu với vài người đàn ông trưởng thành.

Tuy nhiên, dù cô tự tin là vậy, nhưng với dáng người nhỏ nhắn mảnh mai cùng vẻ ngoài đáng yêu xinh xắn hiện tại, điều đó không hề thuyết phục chút nào.

"Ra đây." Giọng anh bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn.

Tần Sở còn đang chần chừ thì ánh mắt cô bất chợt liếc thấy có ánh sáng nhấp nháy từ túi áo anh, có lẽ đó là điện thoại. Nếu anh có ý định xấu, cô có thể tiên hạ thủ vi cường, cướp lấy điện thoại, bật sáng màn hình, rồi chém một nhát vào bàn tay đó...

Dù anh vừa giúp cô, cô không muốn nghĩ xấu về anh, nhưng đề phòng vẫn hơn.

"Được." Tần Sở cảm kích sự giúp đỡ của anh, không muốn làm mối quan hệ trở nên khó xử vào lúc này. Giờ cô đã có cách xử lý nếu xảy ra sự cố bất ngờ, nên thuận theo bước ra khỏi thang máy.

Sau khi đứng cạnh anh, anh vẫn không động đậy.

Tần Sở chần chừ một chút, rồi đưa tay nắm lấy vạt áo anh. Khi cô nắm được lớp len mềm mại ấy, anh mới thu tay lại. Cửa thang máy đóng lại, xung quanh một lần nữa chìm vào bóng tối. Người bên cạnh bắt đầu bước đi chậm rãi, Tần Sở cũng bước theo sát.

Điện thoại của anh liên tục nhấp nháy và rung lên. Anh không vui lấy ra điện thoại, cúp máy. Nhìn thấy có một tin nhắn mới, anh tiện tay mở ra.

Tin nhắn từ Tống Tiểu Lục: “Tứ ca, mai lão đại Phương về nước, anh em mình đi ăn một bữa tụ họp chứ ~”

“Vào đi.” Sau khi quét qua hệ thống mở khóa mống mắt, Diệp Duy Thanh đẩy cửa bước vào.

Cùng với tiếng mở cửa, đèn ở lối vào cũng sáng lên. Tần Sở nhanh chóng hiểu vì sao anh lại bảo cô đi theo. Nơi này được trang bị nguồn điện dự phòng, nên dù các nơi khác đang mất điện, nhà anh không bị ảnh hưởng chút nào.

Từng ngọn đèn lần lượt sáng lên, khiến căn nhà bừng sáng như ban ngày.

Tần Sở nhìn về phía Diệp Duy Thanh, lúc này đang dựa hờ vào bàn, tay cầm điều khiển để chỉnh độ sáng của đèn trong nhà. Cô vội vàng nói: “Cảm ơn, có chút ánh sáng là đủ rồi. Không phải hoàn toàn tối là được.”