Chương 13

Tần Sở lách người ra khỏi nhà, dùng một chút sức kéo Tống Ngọc Đình ra ngoài. Bà còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã hơi loạng choạng hai bước rồi đứng ở giữa hành lang.

Tần Sở đóng cửa lại, khoanh tay đứng thẳng, “Dì nói đi. Nhưng thời gian của con không nhiều, nhanh lên.”

Trong nhà thì khá tốt, có điều hòa. Nhưng hành lang thì không ấm áp như vậy. Cô chỉ mặc áo ngủ, trong buổi sáng đầu xuân vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Tần Sở vốn đã sợ lạnh, tối qua bị Lục Vũ Hào làm cho lạnh đến cứng đờ, sáng nay lại bị Tống Ngọc Đình làm lạnh đến cứng đờ, đã hoàn toàn ghi hận cặp mẹ con này.

Cô gái trước mắt vẫn là vẻ đẹp xinh xắn với những đường nét hoàn hảo. Chỉ có điều, biểu cảm ngây thơ, đáng yêu thường thấy đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh nhạt khiến người khác không dám đến gần.

Tống Ngọc Đình cảm thấy trong lòng lạnh toát, luôn cảm thấy mọi chuyện có chút không ổn. Nhưng nghĩ đến việc hôm qua con trai mình đã dẫn bạn gái về nhà trong sinh nhật, chắc hẳn đã làm cho cô gái trước mắt tức giận đến mức này.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Tống Ngọc Đình trong lòng hơi yên tâm, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Dì biết con đang cảm thấy uất ức. Hôm qua dì tìm Tiểu Hào mãi mới tìm được nó. Nó cũng rất hối hận, đã khóc một đêm.”

Thực ra, hôm qua Tống Ngọc Đình đã có một buổi sinh nhật vui vẻ với con trai. Chỉ có điều, sau đó bà luôn đợi Tần Sở gọi điện khóc lóc cầu cứu, nhưng không thấy. Sáng nay cũng không thấy Tần Sở gọi, nên bà mới đến đây.

“Dì sẽ giúp con nói tốt cho Tiểu Hào. À đúng rồi, Sở Sở, con còn nhớ dì chưa trả hết tiền vay mua nhà chứ? Lần này còn thiếu hai ba mươi vạn. Ngân hàng đang thúc giục, mà dì lại không có tiền mua rau. Con xem, có thể cho dì mượn chút tiền tiêu vặt được không?”

Tần Sở vừa nhìn thấy bộ dạng này của Tống Ngọc Đình thì cảm thấy ghét bỏ.

Con trai có tiền đi đến câu lạc bộ cao cấp để tổ chức sinh nhật, mà mẹ thì lại ăn mặc rách rưới, mặt mày khổ sở nói mình không có tiền mua rau? Đây rõ ràng là trò đùa giỡn!

Tống Ngọc Đình bình thường ăn mặc sành điệu, xinh đẹp, nhưng khi cần tiền lại không trang điểm, mặc đồ cũ kỹ, cố tình làm bộ dạng rất khốn khổ để lấy lòng thương hại của nhân vật chính.

Hơn nữa, lời nói của bà cũng rất có kỹ xảo. Lấy cớ giúp đỡ, thực chất là muốn tiền.

“Không có tiền!” Tần Sở lạnh lùng nói, quay người định vào nhà.

“Sở Sở.” Tống Ngọc Đình nhẹ nhàng gọi cô, giọng điệu như thể sắp khóc: “Con không chỉ giận Tiểu Hào, mà cũng định không để ý đến dì sao?”

“Tôi cần gì phải để ý đến dì?” Tần Sở mở cửa, dựa vào khung cửa, lạnh lùng quay lại nhìn: “Dì tự chơi bài mà thua tiền, tại sao tôi phải trả tiền cho dì ? Không có khả năng mà lại đòi làm việc lớn,dì tự tìm phiền phức cho mình đấy.”

Tần Sở rất ghét loại người này. Cảm giác còn không bằng cả ăn xin. Ăn xin cũng phải cầu tiền một cách công khai, minh bạch.

Còn Tống Ngọc Đình thì lén lút, giả bộ đáng thương để làm gì chứ?

Hơn nữa, cặp mẹ con này cứ liên tục lợi dụng sự ngây thơ của nhân vật chính để tính toán. Quá khiến người ta chán ghét.

Ánh mắt Tống Ngọc Đình lóe lên vẻ sắc lạnh, nhưng vẫn cười dịu dàng: “Con không sợ dì không cho Tiểu Hào gặp con nữa sao?”

“Tống Ngọc Đình, dì thật sự cho rằng con trai cô là một món hàng quý giá sao? Dì phải hiểu rõ một điều, nếu tôi muốn để ý đến anh ta, tôi tự nhiên sẽ nâng niu anh ta. Còn khi tôi không muốn để ý, anh ta chỉ là một người bình thường thôi! Còn nữa.”