Gió đêm hiu hiu, trăng sáng sao thưa.Ánh trăng chiếu rọi trên đầu trọc sáng loáng, Viên Tuệ ngồi xổm ở đường lớn, yên lặng nhìn phân trâu trên mặt đất.
Từ Bắc Vọng thong thả đến gần, hơi nhíu mày, “Ngươi đang làm gì với phân và nướ© ŧıểυ vậy?”
“Bần tăng hiểu rồi!”
“Không có thiện tâm ác tâm, có hành động thiện ý ác ý.”
“Không thẹn với tâm, thuận theo tự nhiên!”
Đôi mắt Viên Tuệ sáng tỏ, giọng nói lộ ra sự hưng phấn vô cùng.
Ta chỉ bịa chuyện vài câu, thế mà cũng ngộ ra được? Từ Bắc Vọng không hiểu tâm ý của Viên Tuệ, hắn chỉ biết đạo lý đó rất lợi hại, cho nên tỏ ra cực kì lạnh nhạt: “Hiểu thì tốt, cũng không uổng công ta dốc lòng chỉ dạy ngươi.”
Nghe vậy, Viên Tuệ đột nhiên ngẩng đầu, rất cảm kích chắp tay trước ngực vái: “Đa tạ Từ công tử!”
Sau đó, hắn lấy từ túi vải ra một bình đan dược đưa lên: “Phật gia có nhân quả, bần tăng cần báo ân.”
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm đan dược, tức giận quát lên: “Lấy về!”
Lần này, hắn thật sự không muốn nhận đồ của Viên Tuệ.
Chặn ngang cơ duyên của người ta, bây giờ còn thu một bình Dưỡng Khí Đan Huyền giai rung phẩm?
Phải biết Chén Trấn Tà đã từng là chí bảo Thánh giai, mặc dù bị Lão Đại đánh hỏng, nhưng vẫn có thể phục hồi như cũ.
Viên Tuệ sốt ruột: “Từ công tử, ngươi muốn bần tăng bị nghiệp chướng vây khốn ư?”
“Nếu như ngươi không cho bần tăng báo ân, bần tăng tu hành sẽ tẩu hỏa nhập ma!”
Cái này…
Nói đến mức này rồi, nếu vẫn cự tuyệt thì chính là kẻ ác.
“Ôi, thật sự nhận lấy thì ngại.”
Từ Bắc Vọng lắc đầu, ném đan dược vào trong nhẫn trữ vật.
Xử lý xong một lần nhân quả, Viên Tuệ lộ ra nụ cười thật thà.
“Xưa có Thích Ca Mâu Ni ngộ đạo thành Phật dưới cây bồ đề. Nay có phật tử Viên Tuệ thông suốt Phật pháp bên hoa thiên lý.”
“Phật giáo lo gì không hưng thịnh? Về sau, Viên Tuệ khai đàn luận kinh, bác bỏ ba ngàn vị cao tăng giáo đồ, đất Phật ở Cửu Châu đều truyền tụng!”
Lợi dụng được người ta, Từ Bắc Vọng cũng không keo kiệt lời lẽ tán thưởng.
Xem ra, tên hòa thượng này có rất nhiều vận may rơi vào đầu, lần sau tiếp tục chặn cơ duyên của hắn ta!
Sắc mặt Viên Tuệ đỏ lên, bờ môi hơi khẽ run run, hiển nhiên bị thổi phồng đến nỗi tâm tình lâng lâng.
Từ công tử này, thật biết cư xử!
...
...
Quận Lang Gia.
Còn ba ngày nữa là Đại Hội Võ Lâm.
Toàn bộ quận thành đã đông nghìn nghịt người, khắp nơi đều là võ giả mặc phục sức đặc trưng của từng môn phái. Các môn phái có danh tiếng ở Đại Càn, hoặc những thiên tài tuấn kiệt cũng đều xuất hiện ở đây.
Ai mà không muốn nâng cao tên tuổi?
Ai mà không muốn trở thành thiên kiêu bảng Thanh Vân, nhìn xuống chúng sinh trong thiên hạ?
Chỉ cần một lần nổi danh thiên hạ!
Tại Lạc Tuyết Lâu, địa điểm xa hoa nhất trong thành.
Bầu không khí nhiệt liệt huyên náo, buổi đấu giá cỡ nhỏ đang được tổ chức tại đây.
Trong tửu lâu, một nữ tử xuất hiện trên tòa đài ngọc, khiến cho người khác phải ghé mắt nhìn sang.
Nàng đang mặc một bộ váy lưu thúy trên người, tư thái thướt tha, thản nhiên hào phóng.
Thiếu trang chủ Lạc Tuyết Sơn Trang, Bạch Huyên Huyên.
“Hoan nghênh rất nhiều quý khách đại giá quang lâm tới Tuyết Lạc lâu của ta…”
Giọng nói của nàng nhu hòa, dù đang đón nhận vô số ánh mắt ước ao, nhưng cử chỉ vẫn điềm tĩnh ưu nhã.
Trong một gian phòng bình thường, có hai người đang đứng ở đó.
Một người có thân hình khôi ngô giống như lực sĩ Kim Cang, chiều cao chừng chín thước, râu má râu cằm từng chòm, trên vai khoác da thú.
Một người khác có tướng mạo xấu xí đến mức giật mình, trên khuôn mặt có một vết sẹo dài như rắn quấn, da thịt cuộn lại.
Nam nhân xấu xí nhìn chằm chằm người con gái trên đài ngọc, biểu cảm trên mặt không có biến hóa, nhưng góc áo bào xám bay phấp phới đã bộc lộ ra nội tâm hăng hái của hắn.
“Diệp đệ, bọn hắn chỉ toàn đấu giá mấy thứ rác rưởi, chúng ta không cần phải lãng phí thời gian.”
Nam nhân khoác da thú phát ra thanh âm ồm ồm, giọng điệu có vẻ đang rất nhàm chán,.
Nam nhân xấu xí không nói một lời, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước.
Không sai, hắn ta là Diệp Thiên!
Tên này đang đeo tấm mặt nạ da người này để ngụy trang, ngoại trừ cường giả Niết Bàn phải sử dụng thần thức để dò xét, bất kỳ ai cũng không thể nhìn ra dung mạo thật sự của hắn ta.
Từ ác liêu!
Ngươi bây giờ như mặt trời ban trưa, kiêu ngạo ngút trời thì sao?
Ta đây biết né tránh, biết ẩn nhẫn!
Đợi khi thực lực của ta trở nên khủng bố, ta sẽ trả lại gấp trăm lần những khuất nhục trước kia!
Ta phải bắt ngươi quỳ xuống dập đầu, sau đó tàn sát từ trên xuống Từ gia, như vậy mới có thể báo thù rửa hận!
Di nhi, chờ ta.
Ngày đó sẽ tới rất nhanh.
Diệp Thiên nắm chặt hai tay, mỗi lần nghĩ đến thiếu nữ tuyệt mỹ kia, hắn ta lại cảm thấy đau thấu tim gan!
Phát hiện tâm tình người bên cạnh đang giao động, nam tử khôi ngô dùng một chưởng để vỗ bả vai Diệp Thiên, trầm giọng nói: “Diệp đệ, ta sẽ giúp ngươi!”
“Tạ ơn Man ca.”
Diệp Thiên có chút cảm động, nhưng hắn vẫn khăng khăng: “Một mình ta là đủ rồi. Ngay cả một tên ác liêu chó cậy gần nhà mà ta cũng không gϊếŧ được, vậy thì lấy gì để đứng trên đỉnh Cửu Châu, quan sát chúng sinh?”
Nam tử khôi ngô là huynh đệ cùng chung chí hướng của Diệp Thiên, một người đến từ bộ lạc lâu đời ở vùng rừng rậm phương nam.
A Man cực kì thưởng thức tâm tính cứng cỏi của Diệp đệ, hắn ta lên tiếng khích lệ: “Bộ lạc chúng ta có câu ngạn ngữ, là rồng cuối cùng cũng sẽ bay lượn trên chín tầng trời.”
Hắn vừa nói xong, một ngọn lửa nhiệt huyển dần dần bùng cháy trong lòng Diệp Thiên.
Đúng vậy, rồng con ẩn núp, nhận hết khuất nhục, hắn chung quy vẫn là rồng!
Những nơi long uy đi qua, vạn vật buộc phải nằm rạp!
=======
Tiểu nữ cầu KP, cầu donate :”>