Chương 42: Thần Sơ năm thứ tám

Đường về cố hương (1)

Tiến vào buồng trong, Tiểu Hoa dâng trà bánh cho ba người các nàng, bánh nhân táo óng ánh trong suốt cùng bánh bột đậu đang tỏa hơi nóng, làm cho Chân Văn Quân sáng sớm thức dậy chưa kịp ăn gì nhất thời bụng đói kêu vang. Vệ Đình Húc nhón lấy một miếng bánh nhân táo đưa tới bên miệng Chân Văn Quân, ngón tay của Vệ Đình Húc so với miếng bánh nhân táo màu tương càng trở nên đặc biệt trắng như tuyết.

Chân Văn Quân há miệng cắn miếng bánh, ậm ờ nói tiếng cảm ơn, liền nghe thấy A Liêu ở một bên tấm tắc lên tiếng: "Đình Húc thật đúng là sủng ái Văn Quân muội muội, xem ra ta có cầu lấy ngươi cũng không được nàng cho phép rồi."

Vệ Đình Húc cầm khăn lau đi lớp dầu mỡ dính trên đầu ngón tay: "Bớt nói xằng nói bậy trêu chọc nàng đi, tiếp tục những lời ngươi đã nói lúc nãy, Tuy Xuyên hiện giờ như thế nào?"

A Liêu chỉnh lại vẻ mặt nói: "Cập Tích quốc cùng Uyên Khâu đại chiến đã được một năm, Cập Tích quốc chủ bị đại quân Uyên Khâu bắt giữ, Thái tử cải trang thành lưu dân vốn là muốn trốn đến Đại Duật thỉnh viện binh phục quốc, không ngờ nửa đường thì bị đại tướng Uyên Khâu chặn lại, bị gϊếŧ chết ngay tại chỗ. Thái tử nhập cảnh không được, nhưng một số lượng lớn con dân Cập Tích đều đã chạy đến Tuy Xuyên, hiện giờ Tuy Xuyên đã trở thành Cập Tích quốc thứ hai rồi. Đám người Cập Tích ngang ngược dã man bất trị không thể giáo hóa, sau khi nhập cảnh liền phóng hỏa gϊếŧ người bắt cóc cướp của không bỏ qua một chỗ nào, dân chúng Kỳ huyện ở gần Cập Tích quốc nhất phải gánh chịu nặng nề tai họa này, mà Tạ Thái Hành thân là Thái thú của một quận nhưng lại cuốn hành lý nữ trang châu báu mang theo cả nhà tháo chạy! Có phải buồn cười lắm không? Tạ thị một nhà của hắn hẳn là được sinh ra từ loài rùa đen rụt đầu, đều là trứng cùng một tổ!"

A Liêu nói chuyện giống như đang diễn kịch, vẻ mặt đầy hào hứng, sau khi nói xong còn cười ha ha.

Chân Văn Quân còn chưa ăn hết một miếng bánh nhân táo, nghe được tin tức trọng yếu như thế, nhất thời mất hết khẩu vị. Đại loạn lưu dân nàng sớm đã có dự liệu, nhưng không nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy. Nghe ý tứ của A Liêu thì toàn bộ Kỳ Huyện hiện giờ đều đã bị lưu dân chiếm giữ. Vậy triều đình đâu? Chẳng lẽ làm ngơ mặc kệ sao? Còn Tạ gia kia, Tạ Thái Hành thật sự là giá áo túi cơm, bất tài vô dụng, quốc nạn ập xuống nhưng lại dẫn đầu bỏ chạy, thật sự là không hề nhìn lầm hắn. Nhưng mà a mẫu đang ở đâu? Tạ Thái Hành cứ như vậy tháo chạy có thể chạy tới chỗ nào, e rằng chỉ có thể chạy tới Động Xuân Tạ gia dòng chính. Chân Văn Quân suy đoán a mẫu là một kiếp mã trọng yếu như vậy Tạ Thái Hành nhất định sẽ không xử lý qua loa, nhưng không liên hệ được với người của Tạ gia, nàng bất luận như thế nào cũng không thể an tâm. Nhớ lại tiếng ho khan hư hư thực thực tựa như ám hiệu của Tư công ngày hôm qua, Chân Văn Quân quyết định phải tìm cơ hội đơn độc gặp mặt Tư công một lần.

"Tới cũng vô dụng, chết ở giữa đường ngược lại là giúp cho Lý Cử bớt được chút công sức đối phó có lệ. Triều đình nếu có binh có thể xuất động thì đã sớm xuất động rồi, còn có thể đợi đến ngày hôm nay Cập Tích vong quốc sao?" Vệ Đình Húc khẽ cười một tiếng, đem chiếc khăn đã dùng qua đưa cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa gấp gọn lại để thành một xấp, lát nữa sẽ đem đi tẩy giặt một lượt, "Tạ Thái Hành trốn chạy, trái lại chính là đem toàn bộ Tuy Xuyên dâng cho người ta. Tuy Xuyên một khi đã sụp đổ lưu dân sẽ ồ ạt tiến vào Động Xuân, Động Xuân là quận kề cận kinh thành, Uyên Khâu lại tiến đánh Động Xuân, một khi Động Xuân thất thủ thì đại quân Uyên Khâu nhất định sẽ trực tiếp đánh vào trung tâm Đại Duật, chủ lực ở phương bắc không thể phân chia binh lực mà quay về kinh. Phương bắc vốn là điểm mấu chốt khó phòng thủ nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ bị phá thủng. Đến lúc đó hai tuyến đại quân giáp công Đại Duật, Lý Cử hẳn là sẽ gấp đến cào nát đầu."

A Liêu ha ha cười: "Cục diện hiện nay, Lý Cử tuy có Quốc trượng Tạ Phù Thần cùng đám cựu thần liên quan làm chỗ dựa, nhưng Trưởng Công chúa cũng có Thái hậu cùng tân phái cải cách chống đỡ, tính ra thì hai bên thế lực ngang nhau, nhưng nói cho cùng, ai có thể thu phục được dân tâm thì người đó sẽ có thể nắm giữ quyền lực ở trong tay. Phương bắc bị tứ đại hồ tộc quấy rối nhiều năm như vậy, tướng sĩ trong tay Lý Cử tử trận sa trường xác chết như núi, vẫn không thể quét sạch được hồ tộc còn chưa nói, ngược lại còn bị đoạt mất tám quận. Không nói đến thường dân ở phương bắc phải gánh chịu sâu sắc nỗi khổ chiến loạn, mà ngay cả bách tính ở Trung Nguyên cũng đã sớm hoang mang sợ hãi trong lòng, tiếng oán than dậy khắp đất trời. Sự bất lực của Đại Duật chính là sự ngu xuẩn của Lý Cử. Nếu như có thể dùng danh nghĩa của Trưởng Công chúa bình ổn loạn lạc ở Tuy Xuyên, cứu tế lê dân, dân tâm sẽ càng nghiêng về phía Trưởng Công chúa."

A Liêu vừa nói như vậy Chân Văn Quân mới hiểu ra được, thì ra Tạ gia ở trong miệng Vệ Đình Húc cho tới nay cũng không phải là một nhà của Tạ Thái Hành ở Tuy Xuyên, mà là dòng chính ở Động Xuân, Tạ Phù Thần kia chính là gia chủ Tạ gia ở Động Xuân. Thế thì sự kiêng kỵ của các nàng ngược lại cũng dễ hiểu. Cái tên Lý Cử kia tựa hồ cũng có chút quen tai, đã từng nghe qua ở đâu rồi. . . . . . Chân Văn Quân vừa nghĩ ra liền giật mình, Lý Cử không phải chính là đương kim Hoàng thượng sao? Đám người này cũng thật sự là táo bạo trắng trợn, quả đúng là người của Trưởng Công chúa, lại dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng.

Vệ Đình Húc cười đến ý vị thâm trường: "Tử Quân đang trên đường đến Tuy Xuyên, chúng ta ngày mai xuất phát thì tháng sau liền có thể cùng hắn hội hợp."

"Nga? Lý Cử lại có thể để cho Tử Quân đi Tuy Xuyên?"

"Tất nhiên là không tán thành, nhưng ít nhiều cũng do lão tặc Tạ Thái Hành kia trốn chạy, Tạ Phù Thần tức giận đến mức cáo bệnh không vào triều. Lại thêm quần thần hết lòng, Lý Cử miệng lưỡi vụng về ngu dốt căn bản không thể nào cự tuyệt. Sau khi Tử Quân tiến vào Tuy Xuyên chắc chắn không đến hai tháng sẽ có thể loại trừ được tai họa lưu dân Cập Tích."

Chân Văn Quân yên lặng ngồi ăn hết hơn phân nửa số bánh bột đậu, làm cho Tiểu Hoa ở một bên liên tục lườm nàng.

Tử Quân, cái tên này cùng Tử Trác có phần trùng khớp vần điệu. Nếu Vệ Tử Trác là yêu nhi của Vệ gia, vậy thì trên nàng hẳn là còn có nhiều ca ca tỷ tỷ, Tử Quân này có lẽ chính là ca ca của nàng.

"Văn Quân muội muội." Vệ Đình Húc đột nhiên lôi nàng ra, Chân Văn Quân vội vàng quệt đi vụn bánh trên khóe miệng, vội vàng đem nửa miếng bánh còn lại trong miệng nuốt vào bụng, đáp:

"Dạ!"

"Hiện giờ thân phận của ta đã bại lộ, ngược lại có thể không cần tiếp tục che che giấu chịu gò bó nữa. Lần này đi Tuy Xuyên ngươi chính là trợ thủ đắc lực của ta, có rất nhiều đại sự sẽ được giao phó vào trong tay ngươi, nhất định đừng làm cho tỷ tỷ thất vọng."

Chân Văn Quân lại chỉ thiên chỉ địa mà thề thốt một lần nữa, lúc ngẩng đầu nhìn thấy A Liêu một tay chống đầu, rũ mí mắt quan sát khóe miệng kéo lên lộ ra ý cười tựa như nhìn thấu hết thảy, bộ dáng này làm cho Chân Văn Quân âm thầm rùng mình, ánh mắt dao động, vội vàng nhớ lại xem có phải vừa rồi mình đã lắng nghe quá chăm chú hay không, không khống chế được nét mặt để lộ ra dáng vẻ cân nhắc, làm cho A Liêu nhận ra được cái gì đó?

"Xinh đẹp." A Liêu lắc lư cái đầu, cảm thán nói, "Vẻ đẹp của Văn Quân muội muội ta đều nhìn thấy ở trong mắt."

Chân Văn Quân đảo mắt một vòng lớn, âm thầm liếc nàng trắng mắt: "Đa tạ Liêu công tử tán thưởng."

Ở tại Đào Quân thành một năm, cuối cùng cũng sắp rời khỏi nơi đây. Mãi cho đến khi Linh Bích thu thập thật tốt toàn bộ hành trang gọi tới ba chiếc xe ngựa, Chân Văn Quân vẫn chưa đợi được tin tức của Tạ gia, ngay cả Tư công cũng chưa từng đến cửa. Có lẽ Tạ Thái Hành thật sự là vội vàng bỏ chạy thoát thân không rảnh liên lạc với nàng. . . . . . Nghĩ đến đây Chân Văn Quân thoáng chút mờ mịt. Tạ gia có tin tức truyền đến thì nàng căm giận, nhưng Tạ gia bặt vô âm tín thì nàng lại lo lắng.

Ba chiếc xe ngựa cơ bản không hề được trang hoàng gì cả, chỉ mang theo vài chiếc áo choàng lông, nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ bếp núc. Vệ Đình Húc mặc dù ăn không nhiều lắm nhưng lại thích Tiểu Hoa mang lên cho nàng một bàn thức ăn tinh xảo, cho nên chỉ với nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ bếp thôi cũng đã chất đầy một xe lớn. Linh Bích, Tiểu Hoa cùng Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân bốn người ngồi chung trong một chiếc xe rộng rãi có hai con ngựa kéo, các tỳ nữ khác ngồi trên một chiếc xe khác.

Tất cả mọi người đang chuẩn bị lên xe, Tiểu Hoa định ôm Vệ Đình Húc vào trong xe, Vệ Đình Húc nói: "Chờ thêm một lát."

"Chờ ai ạ?" Linh Bích có chút nghi hoặc.

"Chờ Tư công Trọng Kế."

Linh Bích cùng Chân Văn Quân liếc nhìn nhau, kỳ hạn ba ngày đã hết, Trọng Kế từ đầu đến cuối không hề lộ diện, có lẽ cũng là tự mình biết mình sợ trị không hết sẽ bị móc mắt chặt tay, không dám tới.

Có điều nghe Vệ Đình Húc nói rất chắc chắn, tựa hồ cho rằng hai sư đồ kia nhất định sẽ đến.

Đợi hết thời gian hai nén nhang, Tư công cùng Trọng Kế quả nhiên cưỡi xe bò chạy tới.

Trọng Kế hướng về phía Vệ Đình Húc hành lễ nói: "Ta đã suy nghĩ rồi, mặc dù quỷ cưu chi độc rất khó giải, nhưng đối với người hành nghề y mà nói đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Loại độc này từ lâu đã tuyệt tích hậu thế, ta chỉ đọc qua trong y thư. Học giả phá vạn quyển, võ giả đi qua núi cao hiểm trở, còn y giả suốt đời theo đuổi chính là có thể hành y tế thế, phá giải kỳ độc. Người trúng phải quỷ cưu chi độc mà còn có thể sống sót đến bây giờ e rằng không có người thứ hai, Trọng Kế có thể gặp được thật sự là may mắn của Trọng Kế. Đừng nói là đền bù một cặp mắt một đôi tay, cho dù có muốn tính mạng của ta ta cũng muốn thử. Thỉnh nữ lang thành toàn."

Tiểu Hoa trên mặt lộ vẻ xúc động hiếm thấy, Vệ Đình Húc bảo Trọng Kế đứng dậy.

"Chúng ta phải đi Tuy Xuyên, hai sư đồ các ngươi có nguyện ý đi cùng hay không?"

Trọng Kế nhìn về phía Tư công chờ hắn định đoạt. Tư công thở dài một tiếng: "Đi thôi đi thôi, lão phu tới tuổi này nửa người đã xuống mồ, hiếm thấy đồ nhi tâm tồn chí lớn, lão phu đành phải đi theo đồ nhi phiêu bạt thiên nhai."

Tư công và Trọng Kế theo xe ngựa của các nàng cùng hướng đến Tuy Xuyên, hai người bọn họ tự có xe bò chạy theo phía sau. Trọng Kế nói Tiểu Hoa phải nhịn ăn nhịn uống một ngày, ngày mai bắt đầu dùng ngân châm thăm dò huyệt vị. Tiểu Hoa cũng không để ý tới nàng, chỉ nhìn Vệ Đình Húc. Vệ Đình Húc nhẹ nhàng gật đầu, nàng liền không nói thêm lời nào.

Tiểu Hoa ôm Vệ Đình Húc vào bên trong xe ngựa, xe lăn cũng được mang đi vào. Bên trong xe ngựa có hai nhuyễn tháp phủ một lớp da mềm mại, Linh Bích đem bức màn treo lên ở giữa hai nhuyễn tháp, ngăn ra làm hai. Tiểu Hoa cùng Vệ Đình Húc ngủ ở sườn đông, Linh Bích cùng Chân Văn Quân ngủ ở sườn tây.

Ba chiếc xe ngựa chậm rãi khởi hành, Chân Văn Quân nhận ra mã phu kia chính là một trong những ám vệ từng xuất hiện vào thời điểm Giang Đạo Thường cùng A Tiêu ra tay ám sát, lại nhìn đến những chiếc xe khác, mã phu tiểu tốt đều là ám vệ. Những người này ai nấy đều có ánh mắt sắc như kiếm, thời thời khắc khắc đều nhíu chặt nhìn chòng chọc bốn phía. Đừng nói Chân Văn Quân vốn nhớ lâu, cho dù là một người trần mắt thịt tầm thường cũng rất khó quên được mấy người luôn lộ vẻ hung ác này.

Chặng đường đi đến Tuy Xuyên cần thời gian hơn một tháng, tuy có quan đạo nối thẳng, nhưng hiện tại thời buổi loạn lạc xuất hiện nhiều cường đạo, xe ngựa mặc dù đã tận lực giản lược nhìn qua trông có chút mộc mạc, nhưng vẫn khó tránh khỏi rơi vào trong mắt cường đạo. Có mấy vị này ngay bên cạnh, còn có hộ vệ ở bên ngoài phạm vi tầm mắt âm thầm bảo hộ, cường đạo ngược lại cũng không đủ gây ra sợ hãi, nhưng nếu là kẻ thù có lực lượng hùng hậu mai phục, chỉ sợ cũng sẽ vấp phải nhiều trắc trở.

Nhìn thấy Vệ Đình Húc cùng Linh Bích các nàng hoàn toàn không hề đàm luận về hành trình hung hiểm này, hay là. . . . . . Chân Văn Quân nhìn quanh bốn phía xe ngựa, hay là xe ngựa này cũng có các loại cơ quan ám khí?

Tác phong hành sự của Vệ Đình Húc từ trước đến nay đều không thể đoán được, Chân Văn Quân chỉ biết trong lòng nàng đã có dự tính. Mà hiện nay Tạ Thái Hành tự thân khó bảo toàn, chỉ sợ cũng không thể thoát ra lại đến ám sát nàng. Hiện giờ Chân Văn Quân thật đúng là không muốn Tạ gia đến quấy rối, nàng thật vất vả mới có được sự tín nhiệm của Vệ Đình Húc, hành trình đến Tuy Xuyên lần này Vệ Đình Húc dành cho nàng sự kỳ vọng rất cao, nàng vẫn đang mong đợi có dịp đóng góp thêm nhiều kỳ công. Một ngày kia nếu nàng có thể nương nhờ Vệ Đình Húc thậm chí là lực lượng của Vệ gia cứu a mẫu ra, thì không còn gì có thể tốt hơn.

Vệ Đình Húc thân thể yếu đuối chịu không nổi xóc nảy, xe ngựa chạy một đường đều rất chậm. Ra khỏi thành Chân Văn Quân mới nhớ tới, liền hỏi Linh Bích: "A Liêu không đi cùng chúng ta sao?"

Linh Bích cười nói: "A Liêu xuất hành quá mức khoa trương, nữ lang luôn luôn cùng nàng giao ước địa điểm gặp mặt sau đó tách ra mà đi."

"Thì ra là thế." Chân Văn Quân nhìn Vệ Đình Húc gần trong gang tấc ở phía sau bức màn che, bỗng nhiên nghĩ đến việc nàng phải ở bên trong xe ngựa này thân cận cùng Vệ Đình Húc tính tình khó dò trong hơn một tháng, ngẫm lại mà da đầu tê rần. May mà A Liêu kia không ở đây, nếu không lại càng thêm gian nan.

Ở trên xe ngựa qua năm ngày, các nàng mới dừng chân tại trạm dịch ở bên trong một tiểu huyện thành. Đoàn người từ trên xe ngựa đi xuống, sắc mặt của Vệ Đình Húc cũng không quá tốt, lúc Tiểu Hoa ôm nàng xuống, Chân Văn Quân thấy nàng nhíu mày tựa vào vai Tiểu Hoa, đôi môi cũng có chút trắng bệch, rõ ràng là đi đường mệt nhọc.

Chân Văn Quân mang chiếc xe lăn từ trên xe ngựa xuống, lo lắng nhìn Vệ Đình Húc: "Tỷ tỷ sắc mặt không tốt, có muốn để Tư công đến xem không?"

Vệ Đình Húc suy yếu cười cười: "Để muội muội lo lắng rồi, nghỉ ngơi một ngày sẽ tốt thôi. Lần này đi Tuy Xuyên đường xá xa xôi, muội muội tối nay cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

Chân Văn Quân: "Dạ, tỷ tỷ cũng sớm nghỉ ngơi đi."

Tiểu Hoa ôm Vệ Đình Húc đi vào phòng, Linh Bích cũng cầm vài bộ y phục đi giặt sạch, hỏi Chân Văn Quân muốn tắm rửa trước hay là dùng bữa trước. Chân Văn Quân nhìn sắc trời nói: "Thời gian còn sớm, ta đi tắm trước cho nhẹ nhàng khoan khoái."

Linh Bích thuận theo đi chuẩn bị nước ấm, đã nhiều ngày Chân Văn Quân ở trên xe ngựa xóc nảy xương cốt đều rã rời, eo mỏi chân đau chỉ muốn đánh một bài quyền để vận động thư giãn gân cốt, nhưng có rất nhiều ám vệ ở khắp nơi nàng cũng không dám lộ liễu mà luyện công, đành phải ở trong viện của trạm dịch mà kéo giãn lưng và chân.

Trong lúc đang muốn trở về phòng, đối diện có một lão nhân râu bạc trắng đi tới. Chân Văn Quân vốn không chú ý tới lão nhân kia, nhưng khi vừa chạm mặt đối phương nói ra hai chữ lại khiến cho nàng vạn phần hoảng sợ.

Lão nhân hô: "A Lai!"

Chân Văn Quân bất chợt ngẩng đầu, thấy Tiểu Hoa cùng Vệ Đình Húc đang đứng ở phía đầu hành lang lạnh lùng nhìn nàng.