Một bên là đường lớn trải sẵn, một bên là ngõ cụt, dù là ai cũng đều biết phải chọn thế nào. Nhưng người bên cạnh khí vận chi tử làm gì sót ai không hết mình vì hắn chứ.
Dù cho chỉ là sư phụ mới quen biết mấy tháng, người ta cũng sẽ bỏ qua mạng sống của mình cứu lấy khí vận chi tử trong lúc nguy cơ sớm tối.
Nói một cách đúng hơn, đây chính là khí vận ảo diệu chỉ khí vận chi tử có.
Nhưng khí vận kiểu này có thể có được bao nhiêu?
“Đánh bọn họ tới khi gần chết, nhưng nhớ kỹ không được tổn thương đến tính mạng của bọn họ, thả bọn họ đi.” Tần Cửu Ca âm thầm truyền âm cho Lăng Giao.
Tuy Lăng Giao cảm thấy hoài nghi nhưng cũng không hỏi nhiều, công tử làm như thế chắc chắn có lý do.
Lăng Giao nhìn Huyền Lân đang thiêu cháy chính quả Thiên Tôn, trong lòng cảm thấy xem thường. Huyền Lân này đúng là quá nhu nhược, dù có thiêu cháy chính quả Thiên Tôn cũng mới chỉ có thể đạt đến dáng vẻ Nhân Hoàng lục thất trọng mà thôi. Nếu không phải công tử đã truyền âm cho hắn, với cái bộ này, hắn có thể đánh luôn mười người.
Đừng tưởng rằng hắn đang nói khoác, đừng quên hắn chính là Giao Long thuần huyết. Hơn nữa, chỉ một thời gian ngắn nữa là hắn có thể hóa thành Chân Long.
Bất kể là ở đâu, Long tộc là một danh từ đại diện cho sự cường đại.
Lăng Giao theo lệnh nương tay, chỉ đánh Huyền Lân nửa sống nửa chết, khí tức của hắn trên người Lâm Phàm trở nên suy yếu.
“Lão tiền bối, quả nhiên tư cách làm người đáng nể.”
“Nếu như hôm nay lão tiền bối vẫn không chết có thể đến tìm ta. Ta vẫn nguyện ý dùng tài nguyên trong tộc cho lão tiền bối trị liệu.” Tần Cửu Ca đứng nhìn Huyền Lân từ xa, mỉm cười rồi nói. Châm ngòi ly gián, khá thú vị.
Chẳng qua là hắn không thể nào không chết, vì từ đầu đến cuối Tần Cửu Ca không hề có ý nghĩ muốn giúp đỡ hắn.
Chỉ là lừa gạt lão già người ta mà thôi.
Không phải người nào cũng có tư cách làm tùy tùng của hắn.
“Công tử, tại sao lại thả bọn họ?” Lăng Giao hòa thành người, cung kính hỏi Tần Cửu Ca. Hắn không hiểu, bọn họ đã bất kính với công tử, nhưng công tử lại muốn thả bọn họ đi.
“Ngươi không hiểu.” Tần Cửu Ca nheo mắt, nhìn theo bóng dáng Lâm Phàm đi xa, con ngươi ửng đỏ. Quả nhiên ma chủng không thể khống chế khí vận chi tử khi vẫn còn được khí vận ưu ái. Vừa nãy hắn thừa lúc Lăng Giao đại chiến với bọn họ, định thử xem có thể dùng ma chủng khống chế Lâm Phàm được hay không.
Tất nhiên kết quả là không thể, chẳng qua ma chủng vẫn còn bám trên người Lâm Phàm, hắn vẫn có thể quan sát nhất cử nhất động của Lâm Phàm.
Còn về phần tại sao muốn thả Lâm Phàm đi thì có nhiều lý do. Quan trọng nhất là hiện giờ chưa thể gϊếŧ khí vận chi tử được, gϊếŧ rồi sẽ bị khí vận phản phệ, Tần Cửu Ca phải từ từ xén bớt khí vận của hắn.
Còn một nguyên nhân nữa là để khí vận chi tử tìm cơ duyên cho mình. Khí vận của khí vận chi tử là không thể bàn cãi rồi, đi dạo cũng có thể nhặt được thần thú.
Đánh Lâm Phàm nửa sống nửa chết, phế được một cái ngón tay vàng, bước kế tiếp Lâm Phàm sẽ thế nào đây?
Dựa vào sự trâu bò của khí vận chi tử, tất nhiên sẽ có một tràng thiên đại cơ duyên đang chờ đợi Lâm Phàm.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Như vậy, ma chủng mà Tần Cửu Ca thả lên người Lâm Phàm sẽ lập tức thấy được cơ duyên rơi trúng người Lâm Phàm.
Có đôi khi tự mình bồi dưỡng một vài con chuột đào kho báu cũng không tệ lắm.
Rau hẹ phải cắt từ từ mới ngon!
…
Một nơi trong đại điện.
“Ting, thầy trò Lâm Phàm sinh ra khoảng cách với nhau, chủ nhân nhận được năm trăm điểm khí vận.”
“Quả nhiên, không phí công trước đó ta lấy Ôn Đạo Thần Liên ra mời chào hắn.” Tần Cửu Ca mỉm cười, mọi thứ đều như trong kế hoạch.
Sau sự kiện lần này, nếu nói bọn họ không sinh ra khoảng cách quỷ cũng chẳng tin.”
Cuối cùng cũng chỉ là vì Lâm Phàm sĩ diện nên để lão già người ta mất đi con đường đại đạo đang rộng mở, ân tình có lớn hơn nữa cũng chỉ có thế thôi.
“Hệ thống, mở bảng điều khiển của ta ra.”
“Chủ nhân: Tần Cửu Ca.”
“Thế chất: Đại Đạo Chủng Ma thể!”
“Thiên phú: “Thượng cổ Trọng Đồng Nhãn.”
“Tu vi: Nhân Hoàng nhất trọng.”
“Thân phận: Thiếu chủ Tiên Cổ Tần tộc.”
“Công pháp: Đạo Tâm Ma Chủng, Tiên Lâm Cửu Thiên, Thái Thượng Tiên Quyết…”
“Điểm khí vận: 800 điểm.”
“Hệ thống, hỏi này chút, một khí vận chi tử có bao nhiêu khí vận thế.” Tần Cửu Ca còn lâu mới tin khí vận của khí vận chi tử vô cùng vô tận. Nếu thế thì đánh cái cọng lông gì nữa.
“Ting, khí vận của một khí vận chi tử được chuyển đổi thành khoảng 8000 điểm khí vận, Lâm Phàm thuộc loại khí vận chi tử khá ổn, có 8700 điểm khí vận, người bình thường có 100 điểm khí vận.”
Tần Cửu Ca nín lặng, hóa ra mình trăm phương ngàn kế chèn ép Lâm Phàm mà còn chẳng cướp đủ một phần mười của người ta nữa.
Nữ thần trong lòng trở thành thị nữ của người khác, bị đồn đãi mất đi trong sạch, rồi sư phụ và hắn sinh ra khoảng cách, thế mà chỉ mới có vẻn vẹn tám trăm điểm. Xem ra sau này không cướp lấy đại cơ duyên của Lâm Phàm là không thể gây tổn thương lớn cho Lâm Phàm rồi.
…
Bên ngoài cấm địa trong Đông Hoang tiên thổ.
“Khụ khụ.”
Một nam tử trên người đầy vết thương chống tay chậm rãi ngồi dậy, quần áo rách rưới, khí tức trên người đã tiêu tán, đôi mắt đỏ ngầu, ngửa đầu thét to.
“Thù này không báo, ta sẽ không làm người.”
Nữ nhân trong lòng bị làm nhục, còn bản thân bị trục xuất khỏi đạo cung, Lâm Phàm chưa từng bi thống thế này bao giờ.
“Sư phụ, sư phụ, ngươi còn sống không?” Lâm Phàm lớn tiếng gào thét gọi sư phụ trong lòng. Nếu hắn muốn báo thù, dựa vào bản thân thôi thì chắc chắn không được, hắn phải cần đến sự trợ giúp của vị sư phụ thần bí kia.
“Ngu ngốc, ngu ngốc.” Một linh hồn vô cùng suy yếu lơ lửng trên đầu Lâm Phàm. Bây giờ Huyền Lân vô cùng đau thương, hắn phân tích kỹ càng nguyên nhân khiến Lâm Phàm và Tần Cửu Ca kết thù, ra cũng chỉ là vì một nữ tử.
Chẳng lẽ ngươi không biết dù là vi sư cũng chẳng phải là cái đinh gỉ gì trong mắt vị kia hay sao?
“Sư phụ, người nói thế là ý gì.” Lúc này Lâm Phàm gần như sắp mất kiểm soát đến nơi, rõ ràng người phải chịu nhục chính là hắn kia mà.
Huyền Lân nhìn Lâm Phàm tự mất kiểm soát, trong lòng thầm thở dài, trái lại còn cảm thấy khá hối hận vì lúc trước đã nhận Lâm Phàm làm đệ tử.
“Ta mệt rồi, ta ngủ đông một quãng thời gian trước đã, trong khoảng thời gian này chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Giọng nói chuyện của Huyền Lân trở nên có chút lạ lẫm, không còn là kiểu thân thiết như trước đây nữa.
Con đường đại đạo của mình không còn, lại còn đắc tội đạo tử của Tiên Cổ Tần tộc, lúc này Huyền Lân cảm thấy hơi nản lòng thoái chí.
“Sư phụ, không phải người đã nói người có một món chí bảo và một phần công pháp cường đại hay sao? Bây giờ có thể cho ta không.” Giọng điệu Lâm Phàm trở nên nóng vội. Hắn không phải kẻ ngu, biết hiện giờ mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Cửu Ca, muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người thì nhất định phải dựa vào sư phụ của mình.
Huyền Lân nghe thế, cười khổ không thôi. Hắn đã từng nói với Lâm Phàm rằng món đồ chí bảo kia quá mạnh mẽ, công pháp cũng quá tà tính, không phải là thứ mà Lâm Phàm hiện tại có thể nắm giữ.
“Ngu ngốc, đúng là ngu ngốc.” Nói xong, Huyền Lân thở dài một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ say, hắn thật sự trở nên quá yếu ớt rồi.
“Sư phụ, người… tại sao không đưa đồ cho ta.”
…
…
“Công tử, dạo tới có bằng lòng ra ngoài một chút không, có mỹ nữ làm bạn đấy.” Một bóng người tuyệt mỹ bỗng dưng bay vào, trên mặt còn có ý cười.
“Nghe nói gần đây Đông Hoang tiên thổ xuất hiện một truyền thừa của cường giả Thượng giới, rất nhiều người đều muốn đến đó. Không những yêu nghiệt ở Đông Hoang này muốn tới mà yêu nghiệt ở tận Trung Châu kia cũng đến nữa.” Sở U Cơ bay đến ben cạnh Tần Cửu Ca, mùi hương trên người phả vào mặt hắn.
“Không biết công tử có nguyện ý ra ngoài một chút không. Tuy rằng có lẽ công tử chướng mắt truyền thừa, nhưng ra ngoài thưởng thức thăm thú phong cảnh cũng tốt mà.”