“Công tử, Đông Hoang tiên thổ có dấu vết của ấu tể Thánh Linh.”
Bên trong cung điện, một nam tử trung niên trên đầu có hai sừng quỳ trên mặt đất cung kính nói. Khí tức của nam tử trung niên như vực sâu biển lớn, khủng bố vô cùng, nếu có yêu thú ở đây chắc chắn sẽ bị hù dọa đến mức nằm rạp xuống đất.
Đây là Giao Long thuần huyết, là Giao Long sắp hóa thành Chân Long, cường đại vô cùng.
“Ta biết nơi này chắc chắn sẽ có đại cơ duyên mà.” Tần Cửu Ca chậm rãi dời mắt nhìn về phía xa. Hắn đến nơi này là để Lăng Giao dạo chơi khắp Đông Hoang, không ngờ là thật sự phát hiện ra đồ tốt.
Cái gọi là Thánh Linh, thiên sinh chí tôn, dù là ở Thượng giới cũng là một sự tồn tại cường đại. Thánh Linh thiên sinh địa dưỡng, từng vị đều hiếm có vô cùng.
“Công tử, bây giờ chúng ta đi bắt nó sao?” Lăng Giao cung kính hỏi, Thánh Linh đáng để làm thú cưng của đạo tử!
“Không gấp, qua một khoảng thời gian nữa rồi chúng ta tìm sau.” Tần Cửu Ca nhắm hai mắt lại. Một con Thánh Linh, Thánh Linh ở nơi này chắc chắn không mạnh, dù gì hạn chế của thế giới vẫn còn đó, trừ phi Thánh Linh vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể xem thường cả hạn chế của thế giới. Nhưng chuyện đó lại không có khả năng lắm.
Chẳng qua mục tiêu bây giờ của hắn là “bào mòn” khí vận chi tử, cướp khí vận của hắn.
“Công tử có ở trong điện không?”
Một giọng nói kiều mị vang lên, người nói chuyện mặc váy đỏ, dung nhan tuyệt mĩ. Nếu nói Thanh Dao là kiểu tựa như tiên nữ trên trời, vậy nữ tử này lại như yêu nữ mê hoặc hoàng đế không thể tảo triều.
Trên người nàng mặc bộ váy áo đỏ như lửa, cổ áo dùng sợi chỉ màu vàng thêu hình phượng hoàng. Đôi mắt phượng kiều mị đong đầy ý cười, tua nhẹ nhàng rũ xuống, tăng thêm vẻ mỹ lệ, vũ mị.
Nàng là Vạn Đạo Thánh nữ Sở U Cơ, vào lúc Tần Cửu Ca vừa hạ giới, nàng còn đang bế quan, sau này được Vạn Đạo Thánh chủ truyền âm cách nghìn dặm bảo nàng mau đến đây.
Trên đường nàng tới đây, Vạn Đạo Thánh chủ đã nói rõ về tình hình và thân phận của Tần Cửu Ca.
Là Thánh nữ của thánh địa Đông Hoang tiên thổ này, Sở U Cơ tất nhiên biết Thượng giới là sự tồn tại thế nào. Nơi đó là vùng đất trường sinh, vĩnh hằng, nàng vẫn luôn suy nghĩ về nơi đó rất nhiều.
Mặc dù Vạn Đạo Thánh địa các nàng là thế lực dưới trướng Tiên Cổ Tần tộc, nhưng Tiên Cổ Tần tộc cũng không quá coi trọng Vạn Đạo Thánh địa. Chỉ khi nào Vạn Đạo Thánh địa xuất hiện yêu nghiệt tuyệt thế mới được Tiên Cổ Tần tộc đưa lên Thượng giới, trở thành người của Tần tộc.
“Ngươi là ai?” Tần Cửu Ca liếc nhìn yêu tinh mê người này, trông rất xinh đẹp, nhưng hắn cũng không phải chưa từng nhìn thấy người nào tuyệt sắc, không đến mức vì nhìn thấy mỹ nhân mà kìm lòng không được.
“Vạn Đạo Thánh nữ Sở U Cơ, Thánh chủ nói một mình công tử ở đây sẽ buồn chán, bảo ta đến ở bên ngươi.” Giọng nói kiều mị đến mức có thể khiến xương cốt người ta phải nhũn ra.
“Không cần.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Quay về nói với Kiền Lăng, nếu là ngươi thì sẽ là ngươi, nghiêm túc làm tốt chuyện ta đã phân phó vẫn tốt hơn, đừng có ôm ý đồ xấu gì đó.”
“Vâng, thưa công tử.”
Sở U Cơ rất hiểu chuyện, lần này không được thì lần sau lại tới, nhưng ngàn vạn lần không thể không nghe theo Tần Cửu Ca.
…
Ngục giam trong Tiên Vân đạo cung.
“Sư phụ, bây giờ người có thể phát huy được mấy phần thực lực.” Lâm Phàm đang hỏi thầm sư phụ hắn trong đầu. Hắn biết sư phụ thần bí của mình có thực lực cường đại, nhưng bây giờ trong lòng không chắc lắm, dù gì kẻ mà họ đối mặt là thế lực hàng đầu Đông Hoang tiên thổ - Tiên Vân đạo cung, và cả Tần Cửu Ca mà sư phụ của hắn vô cùng kiêng kỵ.
“Mạnh hơn Cung chủ Tiên Vân đạo cung một chút.” Huyền Lân thở dài, đáp. Năm xưa bản thân bị thương nặng, linh hồn đã tiêu tan đi rất nhiều, nếu không phải trước đó hắn có được một món chí bảo bảo vệ hoàn mỹ phần tàn hồn, thì hắn đã chết từ sớm.
“Mạnh thế sao.” Con người Lâm Phàm hơi co lại. Hắn biết sư phụ của mình rất mạnh, vậy thì vào thời điểm thực lực sư tôn ở đỉnh phong còn mạnh đến cỡ nào nữa.
“Được, nhân lúc người kia không chú ý đến chúng ta, phải trốn nhanh thôi.”
“Nhưng, sư phụ, Thanh Dao…” Lâm Phàm muốn nói lại thôi, hắn vẫn chưa tin rằng Thanh Dao là loại nữ tử thế kia.
“Haizzz, đã là lúc nào rồi mà còn tơ tưởng đến nữ nhân, chờ đến khi thực lực ngươi mạnh mẽ rồi muốn nữ tử thế nào mà chẳng có. Chỉ là một nữ tử, đừng quá đặt nặng nàng ta.” Huyền Lân dùng ánh mắt tiếc rẻ rèn sắt không thành thép nhìn Lâm Phàm. Trong thế giới này, chỉ cần ngươi có thực lực còn sợ không có nữ nhân hay sao?
“Mau lấy Không Linh Thạch trong giới chỉ ra.” Huyền Lân không tiếp tục để ý đến sắc mặt khó coi của Lâm Phàm nữa, đợi đến khi Lâm Phàm đạt đến cảnh giới đó thì tự nhiên hiểu ra thôi.
Trong vòng mấy tháng Lâm Phàm trở mình từng chiếm được không ít đồ tốt, trong đó bao gồm cả Không Linh Thạch có năng lực xây dựng nên truyền tống trận không gian.
“Cũng không biết có thể truyền tống ra ngoài không nữa.” Huyền Lân luôn ôm lòng phòng bị cực kỳ lớn với Tần Cửu Ca. Đây cũng chính là lý do hắn hối thúc Lâm Phàm nhanh chóng ra ngoài, người kia thật sự quá khủng khϊếp.
Ngay khi Huyền Lân định đưa Lâm Phàm bước vào đại trận, một luồng khí tức kinh khủng cuốn đến.
“Không được, đi nhanh.” Trong lòng Huyền Lân quát to với Lâm Phàm. Tại sao kẻ kia lại chú ý đến bọn họ chứ.
Bình thường loại người trời sinh quý tử như Tần Cửu Ca đáng nhẽ chẳng thèm ngó ngàng gì đến tiểu nhân vật như Lâm Phàm mới phải, gϊếŧ bọn họ sẽ cảm thấy bẩn tay, tại sao người này lại không giống như bình thường thế.
“Chạy à, ngươi chạy đi đâu hả? Lăng Giao, ngăn bọn họ lại cho ta.” Tần Cửu Ca thản nhiên nhìn thân ảnh lão giả mờ ảo kia. Hóa ra bàn tay vàng chỉ là một ông lão thôi.
Bản mẫu của Tiêu Viêm?
Tần Cửu Ca cảm thụ sơ qua tu vi của lão, Thái Hư cửu trọng, đúng là không tệ, xem ra là linh hồn ông ta bị trọng thương.
Thời điểm lúc ông ta đạt đỉnh phong hẳn còn vượt qua khỏi cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng thế thì có làm sao?
Đối phó với khí vận chi tử, cẩn thận mọi mặt cũng không quá đáng. Tu vi tọa kỵ Lăng Giao của hắn đang ở Nhân Hoàng đỉnh phong, có thể nói là bước nửa bước vào cảnh giới Thiên Tôn, còn tu vi cao nhất có thể ở Thanh Vân giới này cũng chỉ đến Nhân Hoàng đỉnh phong.
“Sư phụ, phải làm sao đây.” Lâm Phàm rất khó chịu, bây giờ hắn chỉ mới ở cảnh giới Hóa Thần, nếu không có sư phụ che chở, Lâm Phàm cảm thấy mình sẽ bị khí tức đánh chết.
“Các hạ, hà tất phải thế?” Huyền Lân biểu cảm nặng nề nhìn vào nam tử tuấn dật trước mặt. Trốn? Không trốn được.
Hắm mới vừa cảm nhận được không gian xung quanh đều đã bị phong tỏa, hơn nữa tuyệt đối không phải chỉ vừa được bố trí. Nơi này đã bị khóa chết rồi.
“Xem tu vi của các hạ nhất định là yêu nghiệt đỉnh cấp ở Thái Cổ Tiên Vực, cần gì phải so đo với người của Hạ giới.”
Tần Cửu Ca lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Phàm được bảo vệ sau lưng Huyền Lân, nói: “Ta cũng chả phải người nhỏ mọn gì, cứ để người ở sau lưng ngươi quỳ gối xuống xin lỗi ta thì chuyện này cứ thế cho qua.”
Gϊếŧ chết Lâm Phàm?
Bây giờ vẫn chưa được, khí vận của hắn vẫn còn rất nhiều, nếu bây giờ không chờ giá trị khí vận của Lâm Phàm tiêu hao phần lớn mà gϊếŧ chết ngay thì Tần Cửu Ca sẽ bị khí vận phản phệ. Hậu quả của việc bị khí vận phản phệ, Tần Cửu Ca không chống đỡ nổi.
Nhưng sao có thể dễ dàng thả Lâm Phàm đi được?
Làm sao có thể thế được!
Tần Cửu Ca trước giờ chưa từng dùng ma chủng của hắn!
Chỉ quỳ xuống nói xin lỗi là được?
Đùa cợt hắn mà thôi, ma diệt đạo tâm của hắn chẳng phải là tiêu trừ khí vận của hắn sao.
Huyền Lân chậm rãi nhìn sang Lâm Phàm, vẻ mặt ngưng trọng. Hắn biết Lâm Phàm có tính cách thế nào, thà chết chứ không chịu nhục. Muốn Lâm Phàm để người ta vũ nhục lại đòi hắn xin lỗi chắc chắn không có khả năng xảy ra, hơn nữa còn phải quỳ xuống.
“Phàm Nhi…”