----- đế quốc Hiên Viên, đại lục Thần Ma -----
Lúc này tại lâu đài của bá tước Kukudai, bữa tiệc chúc mừng cho chiến công tiêu diệt phỉ tặc đang diễn ra. Giữa lúc mọi người đang ồn ào chúc tụng Jon thì tiếng hô của thủ vệ khiến không ít người chú ý
" Thích khách ? "
" Lại có kẻ dám xông vào lúc này ? "
Bữa tiệc hôm nay có sự góp mặt của rất nhiều nhân vật quyền lực quan trọng trong đế quốc. Cho nên ngoài việc canh phòng cẩn thận, đề cao cảnh giác thì không ít nhị giai, tam giai hộ vệ được điều động giữ gìn. Thậm chí còn có một vài cao thủ tứ giai tọa trấn nơi này. Vậy mà có thích khách dám tới ? Ngại sống quá lâu sao ?
" Con chuột nhắt mà thôi. Chúng ta kệ hắn, buổi tiệc tiếp tục " Nam Tước Kukudai như không quan tâm đến việc này. Hắn lên tiếng, vẻ mặt khinh thường. Giống như việc không coi tên thích khách kia vào mắt.
" Đúng, đúng " Không ít người gật đầu đồng tình.
Đùa giữa 1 rừng cao thủ, tên thích khách nào có thể sống sót mới là lạ. Cần gì bọn họ quan tâm. Bởi vậy đám quan khách lại tiếp tục vui đùa, nhảy nhót.
Nhưng sự thật lại tàn khốc hơn so với những gì họ tưởng tượng, khi mà lúc này 1 hộ vệ hấp tấp xông vào chính điện. Hắn cũng quên cả lễ nghi mà vội vàng nói.
" Đại nhân, chúng ta không ngăn cản được thích khách, mọi người mau di tản "
Nghe vậy Nam Tước tỏ vẻ không vui, hắn hỏi lại.
" Bọn chúng có mấy người ? "
" Chỉ có 1 người " Tên hộ vệ thật thà đáp
Nam Tước liền nổi trận lôi đình. Hắn quăng cái ly đang cầm trên tay về phía tên hộ vệ phía dưới.
" Đám phế vật. Chỉ có 1 người mà không ngăn cản được "
Quan khách dự tiệc cũng nghe được bẩm báo không khỏi hít vào một hơi lạnh. Chỉ một tên thích khách mà tất cả hộ vệ không ngăn cản được. Đùa vui sao ?
" Mọi người chớ lo, hắn dù có may mắn vào được đây nhưng chúng ta còn có Jon a "
Kukudai lên tiếng trấn an. Mọi người cũng chợt nhớ ra
" Đúng a, còn có Jon a "
Cao thủ ngũ giai Jon còn có thể gϊếŧ chết. Tên thích khách đã là cái gì. Còn về việc tên thích khách cao hơn ngũ giai. Đùa, lục giai trở lên đã thành át chủ bài của từng đế quốc, không dễ gì xuất động. Rảnh quá không có việc gì làm đi ám sát một tên Nam Tước sao ? Chí ít cũng phải Công Tước hoặc Hoàng Đế chớ.
" Mọi người yên tâm đi, nếu hắn dám tới, ta cho hắn có đi mà không có về. " Jon cũng lên tiếng đồng tình.
Jon lúc này thì ánh mắt lạnh nhạt, khinh thường. Hắn không hề biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài. Hắn ngồi đó, tự rót cho mình đầy chén rượu sau đó đưa lên miệng khẽ hớp. Điệu bộ rất giống như tuyệt thế cao nhân
" Ồ ngươi nói thật "
Jon vừa dứt lời 1 tiếng nói từ bên ngoài vọng lên. Tiếp sau đó tên hộ vệ khi nãy cả thân hình đổ ập xuống sàn, sinh cơ đứt đoạn. Trên trán hắn không biết từ lúc nào đã thủng một lỗ bằng ngón tay cái. Máu không ngừng từ đó phun ra tung tóe. — QUẢNG CÁO —
Thấy cảnh này Jon cũng bất ngờ. Tên hộ vệ này chết với hắn không đáng gì. Nhưng đối phương ra tay lúc nào hắn lại không hề hay biết.
Jon ánh mắt lúc này trở lên ngưng trọng. Hắn cẩn thận đưa tay cầm chặt vào chuôi kiếm, cảnh giác để ý mọi động tĩnh.
Đám quan khách lúc này không ít người thấy cảnh đó không khỏi lạnh buốt sống lưng. Thật sự đổi phương dám tới.
" Ai " Tiếng Nam Tước Kukudai quát lớn.
" Kẻ đến gϊếŧ ngươi "
Giọng nói vang lên, tiếp sau đó một thân ảnh mặc áo bồng đen đeo mặt nạ tiến vào. Sau lưng hắn là la liệt xác chết của hộ vệ lâu đài.
Jon thì không quan tâm đến đối phương là ai. Người này vừa bước vào cửa, Jon liền lao lên xuất ra Bạt Kiếm Thuật. Tốc độ của Jon cực kì nhanh chóng. Thậm chí còn lưu lại thành những cái bóng theo sau thân ảnh.
* Keeng * Tiêng va chạm binh khí vang lên.
Người trong đại sảnh chưa kịp vui mừng thì một màn trước mặt lại khiến tất cả há hốc mồm. Lưỡi kiếm đầy ui lực của Jon bị 1 viên bi sắt chặn lại. Mà người điều khiển viên bi đó lại là tên sát thủ kia. Hắn chỉ dùng 1 ngón tay đẩy viên bi về phía trước mà có thể chặn đứng lại Bạt Kiếm Thuật
Cú va chạm vô cùng mạnh mẽ, nó gây lực dư chấn tràn ra khiến không ít người cảm giác được ngực đau nhói, miệng chàn ra máu.
Jon khi này, lưỡi kiếm bị chặn lại, hắn khuôn mặt hiện lên vẻ khó có thể tin được. Bạt Kiếm Thuật chiêu thức hắn tự hào nhất đối phượng lại dễ dàng dùng 1 ngón tay ngăn cản. Nhìn về phía tên sát thủ. Khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ, Jon thấy được ánh mắt hắn nhìn về Jon như nhìn một con sâu con kiến.
Hắc khí hiện lên vờn quanh tên sát thủ. Jon giật mình. Trong lòng hắn lúc này không ngừng báo động bảo Jon rời đi. Nhưng Jon vẫn chậm một bước. Tên sát thủ nhẹ cong ngón tay sau đó búng lên. Nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng một lực cực mạnh từ viên bi sắt truyền tới khiến Jon chưa kịp phản ứng, cả thân ảnh đã bắn thẳng về đăng sau đập vào tường.
Dư lực của tên sát thủ khiến lâu đài rung lắc nhẹ. Jon toàn thân đau đớn, thân hình như không còn chút sức lực nào sau khi trúng đòn đánh. Đầu óc Jon bắt đầu mê man.
" Cộc....cộc....."
Viên bi sắt đánh trúng Jon lúc này rơi xuống sàn nhà, lăn tới trước mặt Jon, khiến hắn trước khi ngất đi có thể nhìn rõ được. Viên bi sắt màu đen, cũng không có gì đặc biệt. Bề mặt viên bi trơn bóng, được khắc lên một chữ. Jon cố gắng chút sức lực cuối cùng muốn nhìn rõ. Đó lại là chữ Ma.
" Ma ? "
Jon nghi hoặc. Nhưng lúc này không ai trả lời cbo hắn biết, bóng đen bao phủ xuống. Jon bất tỉnh nhân sự.
----- Làng Vô Danh hiện tại -----
Lúc này Jon vẫn đang hồi tưởng lại quá khứ của bản thân. Cho đến đây hắn im bặt, sau đó một cỗ oán hận từ bản thân hắn bốc ra khiến không ít người giật mình. Không để ý tới điều đó, Jon kể tiếp.
" Sau khi ta tỉnh lại, toàn bộ đại sảnh lâu đài chìm trong biển máu. Toàn bộ người ở tòa lâu đài khi đó ngoài ta ra đều chết hết.
Ta không biết hắn tại sao không gϊếŧ ta, có thể hắn bỏ quên, cũng có thể........hắn khinh thường việc đó.
Dù là lý do nào, nhưng ta vẫn còn sống....... — QUẢNG CÁO —
Sau ngày hôm đó, ta đi lang bạt khắp nơi tìm kiếm thông tin về tên sát thủ đó. Tất cả đặc điểm nhận dạng ta biết được, đều chỉ về một người
Là ngươi: Hắc Ám Ma Vương "
Jon chỉ tay về hướng Lâm Tùng.
Trần Như không khỏi run rẩy khi nghe Jon kể. Cái tên cà lơ phất phơ, suốt ngày chỉ biết ăn ngủ này là Lâm Tung ?
Trần Như nghi hoặc nhìn về phía Jon, tên này liệu có nhận nhầm không ? Nàng thà tin con lợn từ nay không đóng phim chứ bảo Lâm Tùng là tên sát thủ kinh hoàng như lời Jon kể nàng tuyệt không tin được.
Lâm Tùng lúc này vẫn mang vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhịn Jon. Giống như việc này không hề có liên quan tới hắn vậy.
" Đó là lần đầu tiên trong đời ta thấy sợ hãi, bất lực trước một đối thủ. Bởi vậy sau đó ta điên cuồng tìm cách để trả mối thù này.
Một suy nghĩ đã lóe lên trong đầu ta khi đó. Để mạnh hơn hắn ta cần tàn ác hơn cả hắn. Chỉ có như vậy kiếm pháp của ta mới đủ lạnh lùng và quyết đoán.
Kể từ đó ta bắt đầu tàn sát mọi người bằng thanh kiếm này. Kể cả phụ nữ và trẻ em......... Và cuối cùng ta đã tìm thấy kiếm pháp duy nhất để có thể lấy được cái đầu của hắn.
Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá. Hắc Ám Ma Vương "
Nói rồi khuôn mặt của Jon dần càng trở nên lạnh lẽo. Sát khí trên người hắn tỏ ra nỗi lục một nhiều. Hắn nhìn về phía Lâm Tùng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
" Thật không phải ta, ngươi nhận nhầm người rồi "
Lâm Tùng vẫn liên tục lắc đầu.
" Đúng vậy, tên nhát chết này không thể nào là Hắc Ám Ma Vương như lời ngươi nói " Trần Như cũng đồng tình.
Jon không hề nói gì. Hắn lao lên về phía Lâm Tùng một cách bất ngờ. Ở Lâm Tùng chưa kịp phản ứng hắn đã tung ra cú đấm đầy uy lực
* Bốp *
Dính đòn đánh của Jon, Lâm Tùng hộc máu mồm, thân hình lảo đảo. Nhưng không đợi cho Lâm Tùng ổn định, Jon lại liên tiếp tung ra các đòn đấm đá liên tục khác nhau.
* Bốp......bốp.......bốp.....*
Lâm Tùng hoàn toàn không có cơ hội tránh né, hắn liên tục trúng đòn. Giờ đây hắn chẳng khác nào một bao cát, mặc sức Jon hành hạ.
Jon vẫn ra sức đánh, cho đến khi một cú đạp trực diện khiến Lâm Tùng lăn ra xa vài mét, hắn mới dừng lại. Nhìn dáng vẻ xụi lơ của Lâm Tùng Jon cau mày
" Ngươi cũng lì đòn đấy, tay ta bắt đầu ê ẩm rồi ". Jon nói.
Nói rồi Jon rút ra vũ khí bản thân tiến về hướng Lâm Tùng lúc này vẫn còn nằm bất động trên đất.
" Chẳng có gì thú vị hết, không nghĩ tới sau bao nhiêu năm ngươi lại yếu đuối tới mức này. — QUẢNG CÁO —
Chúng ta nên kết thúc thôi đúng không ? "
Bước chân Jon ngày càng lại gần Lâm Tùng. Cho đến khi hắn đã tới trước mặt, giơ lên vũ khí của mình.
Nhưng ngay khi Jon định chém xuống, 3 con dao nhỏ cùng lúc phóng tới. Đánh bật ra cả 3 con dao, Jon quay lại nhìn về phía Trần Như. Bởi chính nàng là kẻ đã phóng ra chúng.
" Tôi sẽ không để a phải chết đâu Lâm Tùng "Trần Như cắn răng nói.
" Trần Như cô nương........" Lâm Tùng cũng khó khăn nói ra khi thấy Trần Như làm vậy.
" Con nhóc, ngươi muốn chết đầu tiên đúng không ? "
" Nếu muốn gϊếŧ cô ấy, phải bước qua xác chúng ta trước. "
Không ít dân làng Vô Danh lúc này đột nhiên đứng ra. Bọn họ có người thương tật, có người già yếu.....nhưng đều cần lên vũ khí của mình
" Đúng, chúng ta không yếu đuối tới mức cần những người xa lạ bảo vệ tính mạnh "
" Chúng ta thà chết không chịu nhục "
Dân làng thi nhau nói.
Thấy cảnh này Trần Như cảm động muốn khóc. Không nghĩ tới dù đã chết bao nhiêu người, họ vẫn đứng ra bảo vệ ngôi nhà của bản thân.
Jon khinh thường nhìn về phía dân làng. Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
" Nếu ta gϊếŧ cái lũ phiền hà này cùng cô tình nhân nhỏ của ngươi trước mắt ngươi thì sao nhỉ " Jon nói, khuôn mặt hắn tươi cười đầy hưng phấn.
Nghe hắn nói không ít ngươi run rẩy vì sự độc ác. Cái gì là gϊếŧ người chu tâm. Đây chứ đâu.
" Tại sao, tại sao ngươi vẫn còn thích gϊếŧ người như thế " Nằm trên đất, Lâm Tùng cố gắng nói ra, giọng nói giống như đứt quãng vì vét thương trên cơ thể.
" Tiếng than khóc, máu chảy thành sông, xác chất như núi........tất cả thật tuyệt vời. Cảm giác được gϊếŧ chóc thỏa thích. " Jon khuôn mặt trở nên đáng sợ khi nói ra những điều này. Hắn bây giờ giống một tên gϊếŧ người hàng loạt hơn là một kiếm khách.
" Đấy là lý do của ngươi sao ? Thật bệnh hoạn "Trần Như lúc này không còn kiêng nể gì mà lên tiếng phán xét.
" Ngươi nói cái gì thế ? Vũ khí làm ra là để gϊếŧ người. Không phải để chưng bày.
Mà thôi cuộc thảo luận đã kết thúc. Chúng ta nên bắt đầu nhỉ. "
Nói rồi Jon lao lên về phía Luna. Đây sẽ là mục tiêu đầu tiên của hắn. Bởi Luna cùng Lâm Tùng đến đây, chắc hẳn 2 người quan hệ không tệ.