Chương 5: Ta có chọc giận ngươi sao

Về đến nhà trọ cùng lúc gặp Tiểu Thiện và Mộng Yểm tỷ. Hai người kia chẳng ai nói ai đồng loạt chạy lại “Công tử - Thiếu gia, người vẫn hảo?”

“Ta hảo tốt”. Cùng nhau trả lời Vĩ Kỳ và Lý Đình nhìn nhau mỉm cười. “Trông hai ta cứ như hài tử vừa đi quậy phá về được phụ mẫu quan tâm nhỉ”. Cảnh tượng này khiến Vĩ Kỳ không khỏi không nói đùa khiến cả hai người Tiểu Thiện và Mộng Yểm la lên “Công tử, người đừng nói vậy, ta có già đến thế sao”.

Hắc hắc “Được rồi, chúng ta cũng đều mệt. Cũng nên tẩy trần, nghỉ ngơi thôi” Nói đến đây Vĩ Kỳ nhớ đến một việc khá quan trọng, chính là chiếc bụng quá đói thì không nên đi tắm. “Ta đi chuẩn bị vài món, các ngươi cứ đi nghỉ trước. Chút sẽ có”.

“Công tử, để ta giúp ngài”.

“Không cần đâu, tỷ cứ đi tắm và nghỉ ngơi chút ta sẽ gọi. Ta sẽ xong ngay thôi”.

Lý Đình nhíu nhíu mày lại, nghĩ kỹ thì Mộng Yểm nàng ta quan tâm Vĩ Kỹ hơn mức bình thường. Nam nữ thụ thụ bất thân nhưng hai người lại gần với nhau chẳng hề nề nà. Nhìn hành động vừa rồi, nàng xoay người bỏ về phòng. Cơ thể hiện tại cũng cần tẩy trần, tiếp xúc nhiều người bệnh nên nàng cũng không tránh được việc bị bám mùi thuốc trên áo quần.

“Công chúa, người là đang không vui chuyện gì sao?” Tiểu Thiện từ nhỏ đã theo nàng hầu hạ, nên rất tinh ý hiểu được chủ tử của mình lúc nào hỉ lúc nào nộ.

“Tiểu Thiện, muội nghĩ cô nương Mộng Yểm và Kỳ Nhi là quan hệ thế nào”. Có lẽ trong lòng nàng là do nghĩ nhiều, nên muốn nghe lời nói từ người khác một chút.

“Ta nghĩ họ là quan hệ chủ tớ giống như ta cùng người vậy”. Đứa trẻ này cũng thật là biết cách làm dịu lòng người, chỉ cần nghe đến vậy cũng khiến Lý Đình giãn mài nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Ta cũng nghĩ vậy” [Đúng thật là nữ nhân a…] “Được rồi, ngươi ra ngoài đi ta cần tẩy trần một chút” .Tiểu Thiện vâng một tiếng rời phòng.

Ở bên này, Vĩ Kỳ đang tất bật chuẩn bị các món ăn để tẩm bổ lại cơ thể suy nhược sau một ngày dài khám bệnh. Đây cũng là thói quen của một bác sĩ, phải biết cách chăm sóc và hồi phục lại cơ thể sau ngày dài mệt mỏi. Nghĩ là nghĩ, Vĩ Kỳ quyết định nấu một món thật ngon, phần cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lý Đình khi thưởng thức.

“Ta da———” Vĩ Kỳ cười cười đặt hai dĩa thức ăn xuống bàn. “Các ngươi còn chờ gì nữa, nào cùng ngồi xuống dùng thử xem có hợp khẩu vị” . Nói là làm, Vĩ Kỳ gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho Lý Đình.

“Đình Nhi, ngươi nếm thử xem. Ta thực đã bỏ nhiều tâm huyết vào a”.

Lý Đình nhẹ nhàng gắp một ít cơm trắng và miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng. Miệng nhai nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào [Có thực nàng là đang ăn không].

“Cũng tạm”. nàng nhẹ gật đầu, miệng mỉm cười. [Tên gia hoả này nấu ăn cũng không tệ, nhưng nếu khen nàng thì nàng sẽ đắc ý]

Nghe được khen mà như không được, Vĩ Kỳ xụ mặt “Đình Nhi, ngươi thật kẹo lời khen mà”.

“Công tử, món này thực ngon. Nó tên là gì”. Khác với Lý Đình, Mộng Yểm và Tiểu Thiện bất ngờ khi nếm thử, miệng khen không ngớt. “Món này là canh chua cá, món kia là thịt tẩm sốt mật ong. Hôm trước ta được một gia đình tặng sau khi chữa bệnh”.

“Công ta, ngài thực tài giỏi. Ta không nghĩ ngài cả trù nghệ cũng ngon như vậy a” Mộng Yểm khen ngợi Vĩ Kỳ, thuận tay gắp gắp cá bỏ vào chén của nàng. Điều này lọt vào tầm mắt của Lý Đình, nàng nhíu mài khó chịu.

“A” Vĩ Kỳ nhìn vào chén mình nhăn mặt, Lý Đình nhoẻn miệng cười hắc ám [Ra là chàng không biết ăn cá].

Nàng gắp một miếng cá to bỏ vào chén của Vĩ Kỳ “Vĩ Kỳ, ngươi là nên ăn nhiều vào a”.

Lúc này mặt Hứa Vĩ Kỳ đen lại “Đình Nhi, ta có chọc giận ngươi sao a” .

“Ân” Đáp lại nhẹ nhàng, Lý Đình xem như đã trả đũa thành công, tiếp tục ăn ngon lành. Tiểu Thiện thì đã quá rõ vì sao chủ tử mình như vậy, còn Mộng Yểm thì vô tư ăn không thấy nét mặt chủ tử nhà nàng thực đen hơn mực.