Chương 9: Cười nhạo

Từ Lăng Du nhướng mày, giống như nghe được cái gì buồn cười lắm, ha ha cười nói với đám tuỳ tùng bên cạnh: “Nghe thấy không? Nàng ta lại tìm ta tỷ thí đó ha ha ha!”

“Thật đúng là không biết tự lượng sức mình.”

“Ngày hôm qua đã thau, bây giờ còn muốn tới nữa?”

“Không phải là bị ngốc rồi chứ, căn cốt đã bị phế đi một nữa còn đi tìm người ta đánh nhau?”

Âm thanh châm biếm vang lên khắp nơi.

Thịnh Ý không quan tâm, nhấn mạnh nói: “Rút kiếm.”

Từ Lăng Du thấy nàng thật sự muốn đánh nhau, nhún nhún vai nói: “Được! Mọi người mau tránh ra đi, ta muốn tỷ thí với cái phế vật này!”

Lời vừa dứt mọi người cũng chủ động tản ra, cho Thịnh Ý cùng với Từ Lăng Du một không gian đủ lớn.

“Vì hôm qua ngươi luyện kiếm bị tẩu hoả nhập ma, ta nhường ngươi ba chiêu.” Từ Lăng Du rộng lượng nói.

“Đối phó với ngươi, một chiêu là đủ rồi.” Thịnh Ý lạnh lùng nói.

Từ Lăng Du giật mình, cảm thấy Thịnh Ý có chút kỳ quái.

Tại sao trước kia không phát ra ánh mắt kiên định của nàng như thế?

Nhưng mà một tia khó hiểu kia cũng rất nhanh mà tiêu tán đi.

Cho dù kiên định thì thế nào, cũng chỉ là một phế vật mà thôi.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Thịnh Ý.

Thịnh Ý rút kiếm ra, đồng tử co rụt lại.

Kiếm đã bị gãy.

Kiếm chính là sinh mệnh của kiếm tu.

Làm sao Sầm Vãn Vãn có thể mang theo một thanh kiếm gãy như thế chứ.

Dường như đã đạt được mục đích, Từ Lăng Du cùng mấy tuỳ tùng cùng phát ra tiếng cười to.

Giống như nhìn thấy tên hề đang nhảy nhót trước mặt, Từ Lăng Du cười đến mức nước mắt chảy ra: “Không phải chứ, kiếm của ngươi đã bị ta chém gãy, vậy thì so như thế nào?”

“Còn nói dùng một chiêu hạ ta? Ngươi có bệnh hay không thế?”

“Ngươi cố ý.” Trên mặt Thịnh Ý không có chút lúng túm nào, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Từ trước đến nay, mỗi khi luận bàn đều dừng đúng mức.

Đối với kiếm tu, ngoại trừ có thù hận sâu đậm, thì vô cùng ít có chuyện chém đứt kiếm của đối phương.

“Ta cần gì phải cố ý chứ. Chỉ là một nha đầu bần hèn, không có tư chất cũng xứng xếp hạng trước ta sao? Lần này chỉ chém gãy kiếm của ngươi, lần sau sẽ chặt đứt tay cầm kiếm của ngươi.”

Trên mặt Từ Lăng Du không có một chút kiêng nể gì, còn cố ý hạ giọng nói.

Mà những người khác lại hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, chỉ biết cười thanh kiếm gãy của Thịnh Ý, hoặc là sôi nổi nghị luận, sau đó thường thường dùng ánh mắt đánh giá Thịnh Ý.

Người xem náo nhiệt rất nhiều, âm thanh ồn ào liên miên không dứt, hấp dẫn sự chú ý của hai thiếu niên.

Thiếu niên mặc xiêm y màu đen có khuôn mặt tinh xảo, tóc cột đuôi ngựa, như ánh mặt trời.

Một thiếu niên khác thì mặc xiêm y màu xanh, vai rộng eo thon, khuôn mặt vô cùng tuấn dật, khí chất ngay thẳng.

Hai thiếu niên này có nhan sắc vô cùng nổi bật, khí chất lỗi lạc, vừa xuất hiện chính là tiêu điểm ở nơi này.

Không ít môn phái nhiệt tình tiến lên tiếp đón, nhưng ngay sau đó lại thật vọng mà quay về.

Người lớn lên đúng là đẹp, nhưng tư chất lại vô cùng bình thường.

Chỉ là bình hoa mà thôi.

“Bên kia làm sao thế?” Thiến niên áo màu đen vô cùng có hứng thú mà lên tiếng.

Thiếu niên áo xanh lạnh mặt, không nói lời nào.

“Hai người kia đang tỷ thí sao? Ngay cả kiếm cũng bị chém gãy?” Thiếu niên áo đen lại tiếp tục nói.

Thiếu niên áo xanh lại yên lặng như cũ.

Thiếu niên áo đen có chút mất hứng: “Ngươi đi tìm Mạnh Cực đi. Đừng có đi cùng ta nữa, ta không muốn chơi với hũ nút (kiểu người kín miệng, ít nói) như ngươi.”

Thiếu niên áo xanh lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên áo đen một cái, trong mắt lộ ra ghét bỏ.

Thiếu niên áo đen không thèm để ý đến hắn nữa, ánh mắt dừng ở trên người Thịnh Ý.

Bị chê cười như thế mà vẫn giữ được sự bình tĩnh, tâm tính của tiểu cô nương này không tồi.