Trang Nguyệt Nhi là người bình thường được Phù Vân Thanh mang từ Nhân giới tới, cũng là thể thân ánh trăng sáng của hắn.
Thịnh Ý đã từng gặp qua nàng ta một lần.
Khuôn mặt có vài phần tương tự với người tình trước của Phù Vân Thanh, lúc tránh ở phía sau Phù Vân Thanh túm chặt tay của hắn, sợ hãi mà đánh giá xung quanh.
Dường như Phù Thanh Vân là người duy nhất mà nàng ta có thể dựa vào.
Mới vừa gặp, Trang Nguyệt Nhi chỉ là một phàm nhân trói gà không chặt.
300 năm sau, nàng ta đã lên làm chưởng môn của Thanh Kiếm Tông rồi.
Chưởng môn!
Thịnh Ý nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bùng lên lửa giận.
Trang Nguyệt Nhi chỉ là một phàm nhân không quyền không thế, nếu muốn ngồi vào vị trí chưởng môn của Thanh Kiếm Tông, nhất định có sự giúp sức của Phù Vân Thanh.
Thời điểm người tình của hắn ta còn sống, chỉ cần người đó muốn sao trên trời Phù Vân Thanh cũng tìm cách đưa đến trước mặt, tuỳ tiện vung tay là mấy cái cửa hàng, chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười của mỹ nhân.
Thịnh Ý nắm chặt tay.
Thanh Kiếm Tông là môn phái nàng tự tay tạo dựng nên.
Là tâm huyết của nàng.
Là kiêu ngạo của nàng.
Cũng là nhà của nàng.
Phù Vân Thanh là vị hôn phu cũ, chắc chắn biết được điều đó.
Thịnh Ý tự nhận là đã đối xử với Phù Vân Thân vô cùng thật lòng, đến mức đào tim đào phổi.
Nhưng Phù Vân Thanh lại trước nay không để vào trong lòng.
Thậm chí còn lấy máu đầu tim của nàng, để làm niềm vui cho mỹ nhân.
Trong lòng Thịnh Ý trầm xuống, nhìn chăm chú phương hướng Thanh Kiếm Tông rời đi, dừng lại bước chân.
“Thanh Kiếm Tông không hổ là một trong năm đại tông môn đứng đầu, đại hội mới bắt đầu một ngày đã tuyển đủ người, rời đi đầu tiên.”
Người qua đường thấy Thịnh Ý nhìn Thanh Kiếm Tông ngự kiếm rời đi, cảm khải nói.
Năm đại tông môn?
Ở thời của Thịnh Ý cũng không có cách gọi này.
Thịnh Ý tủm tỉm cười: “Ta mới tu hành không được bao lâu, không biết năm đại tông môn là?”
“Hai trăm năm trước Cửu Châu mở bình chọn, Thanh Kiếm Tông, Trường Sơn phái, Linh Tiêu Phái cùng Phong Vân Đường nằm trong năm đại tông môn, trong đó thực lực của Thanh Kiếm Tông là mạnh nhất, được công nhận là tông môn đứng đầu trong năm đại tông môn, thiên hạ đệ nhất kiếm tông.” Người qua đường phổ cập kiến thức cho Thịnh Ý.
Thiên hạ đệ nhất…
Thanh Kiếm Tông có thể có được thành tựu như vậy cũng là cho Thịnh Ý vui mừng.
Chỉ là nghĩ đến chuyện bây giờ Trang Nguyệt Nhi là chương môn, tâm trạng lại không được tốt như vậy nữa.
Thịnh Ý lại hỏi: “Tại sao Côn Ngọc kiếm tông lại không ở trong năm đại tông môn này thế?”
Không nên như vậy nha. Năm đó danh tiếng của Côn Ngọc kiếm tông cùng Thanh Kiếm Tông luôn ngang nhau, thậm chí chưởng môn của Côn Ngọc kiếm tông còn có thực lực không phân cao thấp với Thịnh Ý.
Dựa theo sự phát triển của lúc đó, có danh tiếng lớn ở Cửu Châu căn bản không phải là vấn đề.
Người qua đường liếc mắt nhìn Thịnh Ý một cái: “Ngươi thật sự là cái gì cũng không biết nha? Một trăm năm trước Thanh Kiếm Tông nội đấu, bởi vì Côn Ngọc kiếm tông chọn sai bên, chỉ trong một đêm đã bị cao thủ bao vây tiêu diệt. Chỉ còn lại một số ít đệ tử chạy đến Tây Châu kéo dài hơi tàn.”
Thấy khuôn mặt Thịnh Ý vẫn còn ngây thơ, người qua đường có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Lạc đà gầy còn lớn hơn nữa. Cho dù bây giờ Côn Ngọc kiếm tông xuống dốc thì cũng có thế lực lớn ở Tây Châu, ngươi cũng đừng nói lung tung, nếu chọc phải bọn họ coi chừng rước hoạ vào thân.”
“Ủa, đây không phải là bại tướng dưới tay ta sao!” Đột nhiên một đệ tử của Côn Ngọc kiếm tông đi ngang qua.
Thiếu niên tầm 17 – 18 tuổi, vô cùng kiêu ngạo lên tiếng.
Nhắc đến tào tháo thì tào tháo đến, trong lòng người qua đường giật mình, lập tức tránh ra.
Hai mắt Thịnh Ý trầm xuống.
Căn cứ vào thông tin mà nàng đã biết trước đó, thiến niên này chắc là Từ Lăng Du hôm qua đã đánh bại nàng.
“Sao không nói lời nào thế? Không phải là bị ta đánh đến mức sợ rồi hả, ha ha ha!” Từ Lăng Du lớn tiếng cười nhạo.
“Sầm Vãn Vãn, năm đó lúc ngươi khảo thí nhập môn ở Thanh Kiếm Tông đứng đầu bảng. Còn ta cũng chưa có tư cách thông qua khảo thí của Thanh Kiếm tông, vậy mà ngươi lại bại bởi ta, năm đó chẳng lẽ là ngươi gian lận để lấy vị trí thứ nhất sao?”
Từ Lăng Du nhìn Thịnh Ý từ trên xuống dưới một lần, sau đó khinh thường: “Lúc trước không ít người nói ngươi là thiên tài trăm năm khó gặp, bây giờ nhìn lại, chỉ là một phế nhân.”
Từ Lăng Du cười ha ha, vốn tưởng rằng Thịnh Ý sẽ tức giận, nhưng kết quả thì chỉ lạnh lùng mà nhìn hắn.
Từ Lăng Du không vui: “Ánh mắt của ngươi là ý gì?”
“Có đồ dơ.” Thịnh Ý không kiên nhẫn mà nói một câu.
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, còn phải nghe chó sủa.
Không, không thể nói là chó sủa được.
Thịnh Ý ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại.
Cho dù nói thế nào thì nàng cũng là tiền bối.
Không thể hành động theo cảm tính được.
Phải mềm dẻo, phải bao dung, không nên tức giận với tiểu bối…
“Ngươi mắng ta? Không chịu thua đúng không!” Âm thanh của Từ Lăng Du nâng cao hơn.
Hắn cứ nhao nhao nói như vậy, trong nháy mắt đã hấp dẫn không ít người vây xem, trong đó không thiếu đệ tử của Côn Ngọc kiếm tông cùng các tông môn khác.
Nhân duyên của Từ Lăng Du không tồi, có một số người nghe được âm thanh của hắn mà chạy tới.
Mấy đệ tử ăn mặc trang phục của Côn Ngọc kiếm tông bắt đầu ríu rít:
“Nàng ta tới đây làm gì thế?”
“Ta nghe nói tối hôm qua nàng ta còn nổi điên luyện kiếm, có người bắt gặp đưa vào y quán.”
“Thực lực không bằng người còn dám tới khiêu kích, không hổ là xuất thân từ môn phái nhỏ, thật là không biết trời cao đất dày!”
“Nghe thấy không, đồ bại tướng!” Từ Lăng Du đẩy đẩy Thịnh Ý.
“Đừng có đứng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ nữa! Thật là đen đủi!”
Thịnh Ý: … phực (dây thần kinh lý trí bị đứt)
Bình tĩnh, như thế này làm sao mà bình tĩnh được.
Trong đấu luyện, thắng bại là chuyện bình thường, vậy mà khi thắng còn muốn hạ thấp đối thủ, thật đúng là phẩm đức (phẩm hạnh, đạo đức) có vấn đề.
Thịnh Ý: “Rút kiếm đi.”
Nếu không đánh hắn một trận, không biết tổ tông lợi hại mà.