Chương 5: Độc dược

“Gấp gáp cái gì, ta còn có thể gϊếŧ được muội muội ngươi sao.” Thính Ý thở dài, bốn lạng đẩy ngàn cân, nhẹ nhàng đẩy thanh đao Tạ Ngọc Chi ra.

Nàng dường như không có việc gì hỏi: “Tạ Ngọc Châu, cử động chân trái xem thử đi.”

Tạ Ngọc Châu làm theo, thật thần kỳ, vừa rồi chân trái còn không có cảm giác, bây giờ lại có thể tự do mà hoạt động!

“Ca ca! Muội tốt rồi!” Hai mắt Tạ Ngọc Châu sáng ngời, khuôn mặt đang tái nhợt lập tức trở nên sinh động hơn.

“Xương cốt đặt sai vị trí làm chặn kinh mạch. Hai ngày này vẫn phải tĩnh dưỡng, cố gắng đừng chạy nhảy.” Thịnh Ý dặn dò.

“Ừa!” Tạ Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt nhìn Thịnh Ý tràn đầy sự cảm kích cùng sùng bái: “Sầm đạo hữu, đạo hữu thật là lợi hại! Cảm ơn đạo hữu!”

Thịnh Ý nói không cần khách khí, quay đầu nhìn Lưu Lão Tam đang trợn mắt há hốc mồm, nói: “Ngươi lừa bọn họ, bồi thường đi.”

Lưu Lão Tam sửng sốt, sau đó trừng mắt nói: “Bồi cái gì mà bồi, nói hươu nói vượn!”

“Phương thuốc của ngươi ngoại trừ giảm đau cầm máu thì không có hiệu quả gì khác, căn bản là không phải theo đúng bệnh mà hốt thuốc.” Thịnh Ý nói thắng.

“Vậy thì như thế nào, thuốc thì nàng ta cũng đã uống, làm gì có đạo lý đưa thuốc uống rồi còn phải bồi thường! Ta không trả thì các ngươi có thể làm gì được ta!”

Lưu Lão Tam không ngờ lại đυ.ng phải người biết y thuật, nhưng vẫn không chịu nhận bản thân mình viết đơn thuốc không đúng.

“Vậy thì được rồi.” Thịnh Ý nói.

Lưu Lão Tam lại không nghĩ tới nàng lại lùi bước nhanh như thế, đang muốn cười nhạo một tiếng, thì lại nghe Thịnh Ý quan tâm:

“Lưu đại phu rất nóng sao, sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?”

Lưu Lão Tam đang muốn phản bác, theo bản năng dùng tay lau mặt một cái, vậy mà trên tay toàn là mồ hôi!

Sau đó cúi đầu, quần áo trước ngực cũng bị mồ hôi thấm ướt một mảng!

Lưu Lão Tâm giật mình.

Mặt trời bên ngoài đang lên cao, đổ mồ hôi cũng vô cùng bình thường.

Nhưng mà Lưu Lão Tam lại không những không phát hiện ra bản thân mình đang đổ mồ hôi rất nhiều, thậm chí còn có cảm giác lạnh run!

Lưu Lão Tam giân tím mặt, chỉ vào mặt Thịnh Ý mà mắng: “Có phải là ngươi hay không? Vừa rồi ngươi cho ta uống thuốc gì?”

Đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Ý cong thành vầng trăng non, cố ý kéo dài nói: “Ta cũng không biết nữa, có thể là ta nhớ nhầm rồi, cho ngươi ăn thật ra là…”

“Độc dược không nhỉ?”

Lời này vừa nói ra, làm cho cả ba người đều giật mình.

Hai chân của Lưu Lão Tam mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất: “Trước mắt bao người mà ngươi lại lấy độc hai ta? Ngươi muốn bị bắt sao!”

Trong phòng chỉ có bốn người bọn họ, Thịnh Ý quét mắt nhìn hai huynh muội Tạ Ngọc Chi, hỏi: “Hai người có thấy ta cho hắn ta uống thuốc gì không?”

Hai huynh muội lập tức yên lặng.

Trên mặt Tạ Ngọc Châu xuất hiện sự giãy giụa, nhưng Tạ Ngọc Chi thì nhướng mày nói: “Không thấy.”

Thịnh Ý vừa lòng gật đầu, nói với Lưu Lão Tam: “Đúng không, ta có cho ngươi uống cái gì đâu. Là tự ngươi uống mà.”

Lưu Lão Tam:…

Hai huynh muội họ Tạ:…

Nàng cứ hợp tình hợp lý mà nói như thế.

Đầu Lưu Lão Tam tức giận đến mức bốc khói: “Ta chính là người của Thái Hoà Điện! Nếu ngươi hại ta, Thái Hoà Điện sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Bây giờ mau lây giải dược ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

Thái Hoà Điện?

Đó chính là có các y tu trứ danh của Cửu Châu, thế lực sau lưng vô cùng khổng lồ.

Đắc tội với người của Thái Hoà Điện, sau này nếu có bệnh chắc chắn sẽ bị làm khó dễ.

Hai huynh muội họ Tạ không nghĩ tới Lưu Lão Tam là người có hậu trường lớn như vậy, lo lắng mà nhìn về phía Thịnh Ý.

Ai ngờ chính chủ lại không có một chút hoang mang nào: “À…”

“Còn có di ngôn nào khác không?”

Lưu Lão Tam phun ra một ngụm máu.

Hai huynh muội nhà họ Tạ: ……

Gan của nàng cũng quá lớn đi!

Kia chính là Thái Hoà Điện đó!

Sau lưng Thái Hoà Điện còn có Tiên Tôn Phù Thanh Vân chống lưng nha!

Nàng thật sự không sợ sao!

Hai huynh muội nhìn nhau một cái, không hẹn mà cũng nhau nghĩ đến chuyện, chẳng lẽ đầu của Sầm Vãn Vãn bị thương rồi…