Thịnh Ý không biết là thân thể này của nàng là con rối, da thịt không mềm mại như người bình thường, đối với cảm giác đau cũng khó cảm nhận hơn rất nhiều.
Bé báo tuyết cắn nàng, nếu như đổi lại người khác đã sớm đau đến mức hét to, nhưng Thịnh Ý lại không có cảm giác gì.
Thịnh Ý còn vui sướиɠ: “Nó thích ta! Nó muốn về nhà với ta!”
Bé báo tuyết thả lỏng miệng ra, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào nàng, dường như không còn lời nào để nói.
Có phải đầu óc có vấn đề hay không, hay là da mặt ngươi quá dày!
Bàn tay nhìn thì trắng nón, nhưng cắn lên lại vô cùng cứng!
“Thích như vậy sao?” Lục Tuyết Sinh thấy Thịnh Ý vui vẻ như vậy, hỏi.
Thịnh Ý nhanh chóng gật đầu: “Ừ.”
Hắn nhìn báo tuyết trong lòng ngực nàng, dường như rất không muốn, nhưng thấy Thịnh Ý vui vẻ như vậy, liền à một tiếng: “Vậy thì nuôi đi.”
Đột nhiên Thịnh Ý nghĩ tới cái gì đó, do dự hỏi: “Ta có thể mang về sao? Lỡ như có người trong tông môn không thích linh thú lông xù thì sao…”
“Trong tông môn chỉ có mấy người, không cần lo lắng.” Lục Tuyết Sinh nhàn nhạt nói: “Nhị sư huynh của ngươi còn nuôi một còn phượng hoàng, mọi người đối với linh thú cũng có tính chịu đựng cao.”
Thịnh Ý liền yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
Sau khi cân nhắc lời của Lục Tuyết Sinh, đột nhiên không biết nên hỏi ‘tông môn chỉ có mấy người’ hay là ngạc nhiên vì nhị sư huynh nuôi phượng hoàng.
Nghĩ không ra thì thôi, Thịnh Ý liền xoa đầu bé báo tuyết: “Nghe được không, ngươi có nhà rồi.”
Mạnh Mộ: … Có nhà thì sao?
Sao ngươi không hỏi ta có đồng ý gia nhận nhà của ngươi không hả?
Chẳng lẽ không có ai thay hắn lên tiếng sao. @.@
Mạnh Mộ sống không còn luyến tiếc gì mà nằm trong ngực Thịnh Ý, không muốn giãy giụa nữa.
Chủ yếu là vì nhìn qua tiểu cô nương này gầy yếu, nhưng lại giống như tường đồng vách sắt, Mạnh Mộ giãy giụa hoài không được.
Nếu tiểu cô nương này có mưu đồ khác, Mạnh Mộ sẽ không để ý gì mà cắn nát cổ nàng, nhưng nàng chỉ có chút phiền, chứ không có ác ý gì.
Còn vô cùng thích hắn.
Thật phiền thật phiền thật phiền, nàng cho rằng ai cũng xứng được thích hắn sao?
Hắn là thần thú đó, bây giờ lại giống như mấy con linh thú bình thường bị xoa tới xoa lui, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm!
Mạnh Mộ càng nghĩ càng tức giận, giơ nanh vuốt với Thịnh Ý, nàng thấy thế tự nhiên mà đưa đồ ăn vặt đến bên miệng Mạnh Mộ.
Mạnh Mộ: … vươn đầu lưỡi liếʍ một chút.
Thôi.
Cứ tuỳ nàng đi.
Còn có thể cắn chết nàng sao.
“Phốc.”
Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng cười nhạo.
Thịnh Ý nghe theo tiếng cười nhìn lại, là một thiếu niên mặc xiêm y màu đen đứng ở trước bàn chiêu sinh, vô cùng hứng thú mà nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt đặc biệt dừng ở trên báo tuyết trong ngực Thịnh Ý, sau đó cầm lấy giấy chiêu sinh của Trường Hồng phái lên đọc.
Diện mạo của thiếu niên tuấn tú, nhìn qua là một người thích cười, chỉ là trên khuôn mặt tinh xảo luôn có một tia chết chóc, làm cho thiếu niên có vài phần yếu ớt, tối tăm.
“Lang quân là có hứng thú với tông môn chúng ta sao?” Không biết vì sao bé báo tuyết trong lòng ngực lại xù lông với thiếu niên trước mặt, Thịnh Ý vội vàng trấn an, ôn báo tuyết đi lên phía trước.
“Đúng thật là có hứng thú.” Thiếu niên giơ bút viết họ tên mình lên giấy báo danh.
Đoạn Nghiên Dao.
Họ Đoạn sao? Thịnh Ý có chút ngây ngốc.
Dòng họ này không thường thấy ở Cửu Châu.
Nghe đồn Quỷ tổ ở quỷ giới có họ Đoạn, ngàn năm trước Quỷ tổ hiện thế, không biết ấn oán như thế nào là diệt xác người nhà họ Đoạn, làm cho gia tộc Đoạn thị đang thịnh vượng liền bị huỷ diệt.
Lúc trước người nhà Đoạn gia trải rộng khắp Cửu Châu, nhưng bây giờ mấy trăm người cũng không tìm được một người họ Đoạn.
“Khảo nghiệm tư chất trước đi.” Lục Tuyết Sinh lấy đá khảo nghiệm ra.
Đoạn Nghiên Dao chậm rãi đưa tay lên.
Đá khảo nghiệm là pháp khí xác định tư chất, tư chất càng cao, ánh sáng càng lớn.
Sau khi Đoạn Nghiên Dao để tay lên, mới đầu đá khảo nghiệm không có phản ứng, một lúc sau mới có lệ mà sáng lên một chút, tư chất cấp một.
Tư chất chia là năm cấp, cấp một là cấp thấp nhất, cấp năm được coi là thiên tài.
Nếu đá khảo nghiệm bị vỡ, tư chất cao hơn cấp năm, là thiên tài trăm năm khó gặp.
Trách không được, ngoại hình Đoạn Nghiên Dao xuất chúng, vậy mà tới bây giờ không có tông môn nào nhận hắn.
Có một gương mặt đẹp thì để làm gì, để làm bình hoa sao.