Đang ăn vui vẻ thì bỗng nhiên Thịnh Ý rụt tay lại, thu đồ ăn vặt trở về.
Mạnh Mộ: ???
Sau khi thu tay lại báo con liền ngây ngẩn cả người, Thịnh Ý thấy dùng đồ ăn dụ dỗ đã thành công, liền cười tủm tỉm nói: “Cho ta sờ một chút đi, ta sẽ cho ngươi đồ ăn, được không?”
Đôi mắt màu vàng của báo tuyết con hơi trầm xuống, ánh mắt dao động ở trên người Thịnh Ý, cái đuôi màu trắng xám lắc lắc hai cái dừng như đang thật sự suy nghĩ đến vấn đề này.
Cho ăn liền sờ một chút, vậy không phải là đang bán sắc sao!
Mạnh Mộ không muốn làm chuyện mất mặt như thế, trực tiếp giơ móng vuốt nhào vào lòng Thịnh Ý, muốn cướp đồ ăn vặt trên tay Thịnh Ý.
Vốn tưởng rằng Thịnh Ý sẽ bị hắn đánh bại, nhưng không ngờ một tiểu cô nương vừa nhìn qua mong manh yếu đuối thế mà lại có thể vững vàng mà đón được hắn, trên miệng còn vui vẻ kêu lên: “Bé con sao ngươi lại tự mình nhào lên rồi, ngươi muốn về nhà với ta đúng không!”
Mạnh Mộ: ???
Thịnh Ý vốn chỉ định dùng đồ ăn vặt để sờ sờ một chút, ai biết vậy mà bé báo tuyết này lại vọt mạnh vào trong lòng ngực nàng chứ.
Nàng vui vẻ kêu một tiếng, ôm lấy báo tuyết, để cho bụng báo tuyết hướng lên trên, sau đó bàn tay hư hỏng bắt đầu sờ cằm báo tuyết.
Bé báo tuyết ngây ngốc một chút, sau khi phản ứng lại liền bắt đầu giãy giụa kịch liệt, Thịnh Ý đút nó đồ ăn vặt, bé báo tuyết bị đồ ăn vặt làm cho mê hoặc, trong nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn.
Dần dần còn phát ra tiếng rầm rì thoải mái.
Thịnh Ý thấy bé báo tuyết hưởng thụ, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Nàng thích linh thú, ngày thường cũng học cách chải lông cho chúng nó, sớm biết làm cách nào để linh thủ ngoan ngoãn ở trong lòng ngực nàng.
Nhìn bé báo tuyết, Thịnh Ý tự nhiên mà vén đuôi nó lên, muốn xem thử nó là đực hay cái.
Mạnh Mộ đang nằm hưởng thụ đồ ăn vặt được đưa lên đến miệng, đột nhiên cái đuôi bị người khác chạm vào, phía dưới lạnh lẽo không nói, tiểu cô nương đang ôm hắn còn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn vào nơi đó.
“Ủa, lạ nhỉ?” Thịnh Ý lầm bầm một tiếng.
Bé con này nhìn không ra đực cái là sao vậy?
Nói xong Thịnh Ý còn nắm cái đuôi báo tuyết kéo ra một chút, sợ bản thân mình không nhìn rõ lắm, vuốt cằm nhìn chăm chú.
Mạnh Mộ: …. A!!
Cả người Mạnh Mộ xù lông.
To gan!!!
Sao nàng lại dám không kiêng nể gì mà nhìn như vậy chứ!
Không biết trước khi thần thú thành niên có thể tuỳ ý biến hoá giới tính sao!!
Thấy bé báo tuyết kịch liệt giãy giạ, trong miệng còn kêu anh anh không ngừng, cho dù như thế nào cũng muốn thoát khỏi lòng ngực của Thịnh Ý.
Nhưng Thịnh Ý lại không để ý, trong lòng lại nghĩ chắc là bé con này chưa lớn, còn chưa phát dục hoàn toàn cho nên mới không nhìn ra được giới tính.
“Cái này là gì đây?”
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, Thịnh Ý ngẩng đầu lên, là sư huynh Lục Tuyết Sinh của nàng.
Dường như Lục Tuyết Sinh bị bệnh, thời tiết nóng bức vậy mà vẫn khoác áo ngoài, sắc mặt trắng bệch, nhàn nhạt nhìn Thịnh Ý.
“Sư huynh! Ta nhặt được một bé báo tuyết, nó muốn về nhà với ta!” Thịnh Ý ôm chặt bé báo tuyết trong lòng ngực lên tiếng.
Lục Tuyết Sinh nhìn báo tuyết trong lòng ngực nàng, nó còn đang kêu anh anh, dừng như không muốn ở trong ngực Thịnh Ý, nhưng nàng lại ôm vô cùng chặt, nó không thoát ra được.
Lục Tuyết Sinh nhướng mày: “Muội xác định là nó muốn về nhà với muội sao?”
Nhìn biểu hiện của con linh thú này, nói muốn cắn chết Sầm Vãn Vãn cũng không sai.
“Đúng vậy, nó rất ngoan!” Thịnh Ý vừa nói xong, bé báo tuyết trong lòng ngực liền há mồm cắn vào tay nàng.
Mạnh Mộ cắn vào ngón tay Thịnh Ý mục đích chỉ để cảnh cáo nàng, nhưng ai ngờ hàm răng mới vừa đυ.ng tới, liền cảm giác như mình đang cắn một cục đá.
Tại sao tay cô nương này lại cứng như vậy chứ!
Thịnh Ý thấy bé báo tuyết cắn nàng, lại không dùng lực, vô cùng vui mừng: “Sư huynh xem này! Nó căn ta cũng không dùng sức, nó đang chơi với ta! Nó thích ta!”
Mạnh Mộ dùng sức gặm nhưng không được:…
Lục Tuyết Sinh càng nhìn càng thấy biểu cảm của báo tuyết càng hung dữ: …
Ngoài lề:
Mạnh Mộ: Ta cắn, cắn chết ngươi…
Thịnh Ý: Đang mài răng sao, đáng yêu quá…