Chương 17: Báo tuyết

Toàn thân báo tuyết con lộ ra màu xám nhàn nhạt, chiếc mũi hồng ươm ướt, với một đôi mắt màu vàng long lanh vô cùng đáng yêu.

Thịnh Ý: Ai nha, sao mà đáng yêu vậy trời.

Trời sinh Thịnh Ý không có sức chống cự đối với những con vật nhỏ có lông xù xù, lúc còn ở Thanh Kiếm Tông nếu không phải do ba đồ đệ mãnh liệt phản đối, thì nàng có thể nuôi linh thú lông xù ngập cả Ngự Kiếm phóng.

Báo tuyết con chỉ nho nhỏ một đoàn, lông xù mềm mại, lúc nhìn thấy Thịnh Ý liền cảnh giác mà nhe răng hà hơi với cô, nhưng mà chỉ là một linh thú con, cho dù hung hăng cũng chỉ kêu ra một tiếng ‘anh’.

Thịnh Ý: Oa oa oa đáng yêu quá!!! Muốn moa moa!!!

Mạnh Mộ bị tiếng lòng ồn ào của Thịnh Ý làm cho bực bội.

Hắn cùng ba người Huyền Thương theo chỉ thị tới tìm người có đại vận khí (may mắn), hắn là thần thú, rất mẫn cảnh với vận khí, ở đại hội này xoay vài vòng mới tìm được người có vận khí quấn thân.

Chính là tiểu cô nương 16 tuổi ở trước mặt này.

Bởi vì chịu thiên phạt cho nên Mạnh Mộ không có cách nào hoá thành hình người, khi nhìn Thịnh Ý, càng cảm thấy không đáng tin.

Đây là người có đại vận khí mà thiên sư nói có thể giúp bọn họ tiêu trừ thiên phạt?

Quá yếu.

Căn cốt bị phế một nửa, chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay.

Nếu như đặt ở trong thời kỳ Mạnh Mộ mạnh nhất, không cần đến một cái tát, chỉ cần một tiếng rống chắc chắn nàng sẽ chết.

Hơn nữa, Thịnh Ý lại dùng ánh mắt ghê tởm đó mà nhìn hắn a a a!

Hắn không phải là thú con, hắn cũng không đáng yêu! Hắn là thần thú mạnh mẽ!

“Bé con à, sao ngươi lại ở chỗ này thế?”

Thịnh Ý cúi người xuống, cố gắng ở trước tầm mắt của báo tuyết con, muốn giơ tay sờ sờ một cái.

Mạnh Mộ nép người vào trong góc, duỗi móng vuốt chụp tay Thịnh Ý, gầm nhẹ cảnh cáo nàng không được tới gần.

Cứ tưởng rằng tiếng rống vô cùng hung dữ, nhưng cũng chỉ phát ra tiếng anh anh.

“Sao ngươi một mình ở chỗ này thế? Mẫu thân của ngươi đâu?”

Thịnh Ý đứng lên nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện ra tung tích của báo mẹ.

Loại linh thú như báo tuyết này, theo lý mà nói phải sống ở trên núi cao mới đúng.

Nhưng núi cao lại cách đại hội chiêu sinh vạn dặm, báo tuyết không nên xuất hiện ở phố xá sầm uất đầy người ồn ào như thế này.

Thịnh Ý vuốt cằm, suy đoán có thể bé báo tuyết này chắc là bị mấy tên buôn bán bắt tới nơi này… báo mẹ không có khả năng mang theo báo con trèo đèo lội suối đến gần đám tu sĩ được.

“Ta biết rồi, là ngươi bị bắt tới đây đúng không, có muốn về nhà với ta không?” Hai mắt Thịnh Ý sáng lấp lánh, vô cùng chờ mong mà nhìn chằm chằm vào bé con báo tuyết.

Mạnh Mộ thấy ánh mắt của nàng lông tơ cả người dựng lên, đang chuẩn bị cắn nàng một miếng để cho biết sự lợi hại của hắn, nào ngờ mới vừa nhào tới thì trong miệng đã bị nhét một cái gì đó thơm tho mềm mại.

Thịnh Ý thấy báo tuyết con hung dữ nào tới người nàng, không những không tránh né, mà còn nhét đồ ăn vặt vào trong miệng nó

Đồ ăn vặt này là Thịnh Ý vừa mới tạo ra, về mặt luyện đan nàng đã sớm ở cấp bậc đại tông sự, tay không luyện đan là vô cùng dễ dàng.

Thịnh Ý thích động vật nhỏ, có nghiên cứu những đồ ăn vặt nhỏ cho linh thú, nguyên liệu vừa có thể tuỳ ý thấy được, còn ăn ngon, đặc biệt luôn được linh thú yêu thích.

Báo tuyết con vừa mới còn hung hăng nhe răng về phía nàng, sau khi ăn đồ vặt ngay lập tức ngay ngốc tại chỗ, đồng tử căn ra, còn không quên lấy lưỡi liếʍ liếʍ khoé miệng.

Thịnh Ý: Đáng yêu quá, muốn moa moa!

Báo tuyết con nghe được tiếng lòng của Thịnh ý liền gầm nhẹ một tiếng, cảnh giác nhìn chằm chằm Thịnh Ý, tứ chi dùng sức, dường như ngay lập tức sẽ nhào tới cắn nàng một ngụm.

Đúng lúc nó đang chuẩn bị nhào qua thì Thịnh Ý lại nhét đồ ăn vặt vào miệng nó, ngay lập tức bé báo lại trở nên ngoan ngoãn nhấp nháp đồ ăn.

Một tay Thịnh Ý đút đồ ăn, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, thử vươn tay sờ khuôn mặt của báo con, nhưng chỉ vừa mới đυ.ng tới, nó liền lùi lại.

Thịnh Ý cũng không nản chí, tiếp tục cho bé báo ăn đồ ăn vặt.

Mạnh Mộ cảm thấy thể diện của mình đã mất sạch.

Hắn phải nên há mồm cắn tiểu cô nương này.

Chỉ là nàng cho hắn ăn cái gì vậy! Vô cùng thơm, vừa đến bên miệng hắn liền không tự chủ mà há mồm.

Sau đó Mạnh Mộ híp mắt tiếp tục ăn.

Dù sao hắn cũng là thần thú, ăn một chút thì đã làm sao, hắn không thể dễ dàng bị bắt đi như vậy.