Lục Tuyết Sinh hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị dẫn sư muội rời đi thì lại nghe thấy âm thanh của sư muội nhà mình:
“Ta cho các người đi sao?”
Lời này vừa nói ra, đám người chưa đi lại ồ lên, dừng lại bước chân.
Lục Tuyết Sinh nhíu mày, nhưng lại nhìn thấy Thịnh Ý thẳng lưng, ung dung đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người.
“Từ trưởng lão đánh với một luyện khí kỳ như ta, thắng cũng không phục. Nếu không thì để ta cùng Từ Lăng Du so ba chiêu, nếu ta thua, thì các ngươi tự xử lý. Còn nếu ta thắng, Từ Lăng Du phải dập đầu ba cái với ta.”
Đánh với Từ trưởng lão cũng không phải không thể.
Nhưng bây giờ thân thể của Thịnh Ý mới ở luyện khí kỳ, nếu muốn vượt cấp đánh hoá thần kỳ vẫn có chút khó khăn.
Nếu thắng cũng quá rêu rao.
“Ngươi phải giữ lời đó?” Từ Lăng Du đang ủ rũ ngay lập tức hai mắt sáng lên.
Ngày hôm qua Sầm Vãn Vãn bị hắn đáng bại, bây giờ còn dám so kiếm, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Tất nhiên là giữ lời.” Thịnh Ý bình tĩnh gật đầu.
Từ trưởng lão nói: “Căn cốt của ngươi đã bị phế mất một nữa, tay phải còn bị thương, ngày hôm qua cũng không thắng được, bây giờ còn muốn rước lấy nhục sao?”
“Từ trưởng lão nói như vậy, là sợ tôn tử của ngươi thua ta sao?” Thịnh Ý cười khanh khách đáp trả.
“Ai sợ? Ta đánh chết ngươi!” Từ Lăng Du nổi giận gầm lên một tiếng, xông tới.
Khí thế của hắn như mãnh hổ, chỉ trong chớp mắt đã xông tới trước mặt Thịnh Ý.
Nhưng Thịnh Ý lại không nhúc nhích.
Trong lúc mọi người còn cho rằng Từ Lăng Du chỉ cần dùng một chiêu phân thắng bại, thì Thịnh Ý hơi nhích cơ thể một chút, nhẹ nhàng né khỏi lưỡi kiếm của Từ Lăng Du.
“Chiêu thứ nhất.”
Từ Lăng Du không nghĩ tới Thịnh Ý lại có thể dễ dàng tránh thoát như vậy, sau khi kinh ngạc liền nhanh chóng xoay người đá một cái, không biết làm thế nào Thịnh Ý lại đoán được hành động của hắn, lại một lần nữa khom người xuống tránh thoát sự tấn công của hắn.
“Chiêu thứ hai.”
Từ Lăng Du hoàn toàn kinh ngạc.
Rõ ràng là Thịnh Ý đang ở trước mắt hắn, nhưng lại di chuyển vô cùng nhẹ nhàng giống như gió, làm thế nào cũng không chạm vào người nàng được.
Đáng sợ hơn bây giờ đã là chiêu thứ hai rồi, Từ Lăng Du đổ mồ hôi, Thịnh Ý còn chưa xê dịch một chút nào.
Đám người xung quanh đang ghé đầu thì thần cũng tức khắc yên tĩnh hơn, ánh mắt dừng ở trên người Thịnh Ý, có dò xét, cũng có ngạc nhiên.
“Vì sao không rút kiếm? Ngươi khinh thường ta phải không?” Từ Lăng Du thẹn quá hoá giận.
Thịnh Ý dù ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn: “Hử? Không phải là ngươi đã chém gãy kiếm của ta rồi sao.”
Sắc mặt của Từ Lăng Du khó coi đến cực điểm.
Ngày hôm qua hắn còn có thể chém gãy kiếm của Sầm Vãn Vãn, nhưng hôm nay ngay cả một sợi tóc của nàng hắn lại không chạm vào được, sự thắng lợi ngày hôm qua trông có vẻ không được đúng lắm.
Đám người qua đường cũng sôi nổi mà nghị luận:
“Từ Lăng Du sao vậy?”
“Ngày hôm qua còn thắng vô cùng nhẹ nhàng, chẳng lẽ là do Sầm Vãn Vãn cố ý nhường đi?”
“Nội môn đệ tử của Côn Ngọc kiếm tông còn không đánh lại một đệ tử luyện khí khì bị phế nữa căn cốt, còn xứng xưng là đệ nhất Tây Châu sao?”
Âm thanh ồn ào ùa vào trong tai Từ Lăng Du, hắn vô cùng tức giận, lấy ra một cây ngân châm thật nhỏ, sau đó bay lên trời, giơ cao kiếm bạc, thân thể sáng như vầng trăng dùng sức lao xuống.
Ánh sáng loé lên, kiếm ý như sao băng chém tới Thịnh Ý.
Những đạo kiếm ý nhanh đến mức mắt thường không nhìn thấy được, phá không mà đến.
Côn Ngọc kiếm pháp thức thứ mươi hai… trăng bạc câu.
Đây là chiêu thức mạnh nhất mà Từ Lăng Du học được.
Trước khi ra chiêu, Từ Lăng Du không quan tâm đến sự sống chết của Thịnh Ý.
Sau khi ra tay, Từ Lăng Du cũng không băn khoăn chút nào.
Sầm Vãn Vãn chết thì làm sao.
Cũng chỉ là một bé gái nghèo mồ côi, nương tựa vào Trường Hồng phái vô dụng, cho dù chết, cũng không tạo ra chút sóng gió nào.