Chương 11: Lục Tuyết Sinh

“Từ Lăng Du ba lần bốn lượt khinh miệt ta, thậm chí còn tổn hại kiếm đạo, chém gãy kiếm của ta trong luận bàn. Từ trưởng lão chỉ cần một câu xin lỗi nhẹ nhàng liền cho qua, ta chỉ mới nói ra sự thật, lại vô cớ bị đánh?” Thịnh Ý trào phúng nói.

“Ở bên trong thì Từ trưởng lão nhẹ nhàng qua qua, còn ở bên ngoài lại không màng sự thật mà muốn đánh gϊếŧ? Đúng thật là thiên hạ đệ nhất không nói đạo lý đó nha.”

Trong mắt Từ trưởng lão lộ ra vẻ không vui, uy áp của hoá thần kỳ đột ngột giáng xuống, làm cho xung quanh bụi bay mù mịt.

Linh hồn Thịnh Ý đã là đại thừa kỳ, cái uy áp này không có tác dụng với nàng.

Nhưng nghĩ đến chủ thân thể này chỉ là luyện khí kỳ, nếu không tỏ ra không bị ảnh hưởng sẽ làm cho người khá nghi ngờ, Thịnh Ý liền giả vờ một chút, làm bộ làm tịch khom lưng ra vẻ khó chịu.

“Ở Tây Châu này, tông của ta chính là đạo lý.”

Đột nhiên Từ trưởng lão truyền âm một câu, chỉ có Thịnh Ý nghe được, tư thế từ trên cao nhìn xuống.

“Ngươi không biết sống chết mà đυ.ng vào, cần phải trả giá lớn.”

Không ít tu sĩ xung quanh đều nhìn ra Từ trưởng lão đang thi triển uy áp, nhưng ngại địa vị của Côn Ngọc kiếm tông ở Tây Châu nên không dám ra mặt.

Một sốt ít người tu vi yếu kém không nhìn ra được, chỉ cho rằng Thịnh Ý đột nhiên phát bệnh.

Không biết là ai trong đám người la lên một câu: “Ba chiêu thì ba chiêu! Muốn đánh thì đánh nhanh lên, xem xong còn phải về nhà ăn cơm nữa.”

Có người lên tiếng đầu tiên, thì những người khác cũng lên tiếng hùa theo:

“Kiếm bị gãy thì đã sao? Dù sao thì Từ Lăng Du cũng không cố ý mà?”

“Từ trưởng lão đã cho nàng ta mặt mũi như vậy, chịu ba chiêu cũng không có gì. Từ trưởng lão tốt bụng như thế, chắc chắn sẽ không ra tay quá nặng.”

“Tiểu bối không biết lựa lời nhục nhã Côn Ngọc kiếm tông, phải bị đánh!”

“Mau đánh đi.”

Âm thanh hỗn loạn truyền đến, không biết ai đẩy Thịnh Ý một cái, đột nhiên uy áp biến mất, Thịnh Ý tiến về trước vài bước, mắt thấy sắp bị ngã…

Bỗng nhiên một cánh tay vươn ra ôm lấy vòng eo của nàng, đồng thời một âm thanh mát lạnh truyền đến.

“Ai động đến nàng, sẽ chết.”

Thịnh Ý ngẩng đầu lên, là một thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp.

Vóc người 1 mét 8, vai rộng eo thon, trên xiêm y thêu hình răng non, giống như một cây quế thanh lãnh xuất trần.

“Yên nào.” Cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Ý, Lục Tuyết Sinh không kiên nhẫn.

Hắn vô cùng tuấn tú, khuôn mặt lại không có biểu cảm gì, giống như một phật tử không dính hồng trần, nhưng lúc nói chuyện lại nhiễm lệ khí, càng thêm vài phần không dễ chọc.

Thịnh Ý nhìn áo ngoài của thiếu niên giống với của nàng, nhẹ nhàng liếc qua cổ tay áo của hắn, liền hiểu ra, đây chính là sư huynh mà Tạ Ngọc Châu từng nhắc tới.

“Sư huynh.” Thịnh Ý gọi một tiếng.

“Ừ.” Lục Tuyết Sinh cũng lười biếng trả lời.

Sau khi Thịnh Ý đứng vững liền thả cánh tay của Lục Tuyết Sinh ra.

Thật ra không có hắn thì Thịnh Ý cũng có thể tự mình đứng vững.

Nhưng mà đây cũng là ý tốt của hắn, Thịnh Ý vẫn cho hắn mặt mũi.

“Lục tiểu hữu, đã lâu không gặp, thân thể có khoẻ không.” Từ trưởng lão mỉm cười.

“Không cần ngươi quan tâm, quản tốt tôn tử (cháu trai) của ngươi đi, mỗi ngày đều tới trêu chọc sư muội của ta. Có ghê tởm hay không?” Lục Tuyết Sinh chán ghét nói.

“Ngươi nói bậy! Ta không… ta không phải…”

Từ Lăng Du chột dạ mà hơi liếc nhìn Từ trưởng lão.

Từ trưởng lão: “Lăng Du là đệ tử tông ta, không có quan hệ với ta. Mới vừa rồi Sầm tiểu hữu chửi bới tông môn của ta, bây giờ Lục tiểu hữu lại đặt điều gièm pha, Trường Hồng phái thật đúng là nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.”

“Đúng đúng đúng, người của Trường Hồng phái chúng đều đê tiện. Ta chẳng những nói Từ Lăng Du là tôn tử của ngươi, còn dám nói Từ trưởng lão từ trước đến nay không có hôn phối, nhưng thực tế là khi tuổi trẻ gϊếŧ thê làm cho Thiên Đạo tức giận, khó khăn lắm mới có thể bảo vệ được cái huyết mạch duy nhất là Từ Lăng Du này…” Lục Tuyết Sinh cười cười nói.

“Lục Tuyết Sinh! Ngươi đừng có nói hươu nói vượn.” Từ trưởng lão gầm lên.

“À à à, đừng nóng giận.” Lục Tuyết Sinh vô cùng vui vẻ mà nhướng mày.

“Lão bất tử, ta còn biết rất nhiều chuyện mà chưa nói đó, đúng lúc mọi người đang có ở đây, có muốn ta mời bọn họ nghe chuyện xưa không?”

Vừa nghe được lời này, Từ trưởng lão liền không thể bình tĩnh được.

“Xem ra Trường Hồng phái không muốn phân trái phải. Vậy thì cứ như thế đi.”

Từ trưởng lão vung tay áo, muốn lặng lẽ rời đi.

Thịnh Ý: Hình như chột dạ rồi, chẳng lẽ nói trúng rồi sao?

Côn Ngọc kiếm tông có thể để cho loại người này làm trưởng lão, chẳng lẽ những người có năng lực đều chết sạch rồi?

“Nếu không muốn tiếp chiêu thì bỏ đi. Chúng ta không muốn nói lý với các ngươi nữa. Mọi người tản ra đi.” Từ trưởng lão làm bộ muốn đi.

Đám người vây xem đều cho rằng mọi chuyện đã xong, cũng dần dần tản ra.