Chương 10: Ba chiêu

Tiếng cười nhạo không dứt ở bên tai.

Thịnh Ý nhìn chằm chằm Từ Lăng Du, sau lại nở nụ cười theo.

Nàng càng cười càng lớn.

Cười đến mức Từ Lăng Du chậm rãi không cười được nữa, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.

Âm thanh nghị luận xung quanh cũng bị đè ép xuống, mọi người ra vẻ khó hiểu mà nhìn Thịnh Ý.

Từ Lăng Du: “Ngươi cười cái gì?”

Khoé môi của Thịnh Ý hơi cong: “Ta cười Côn Dương kiếm tông.”

Ánh mắt Từ Lăng Du hiện lên tia hung ác: “Ngươi có ý gì?”

“Kiếm là sinh mệnh của kiếm tu. Ngươi thân là kiếm tu, vậy mà lại chém gãy kiếm đối thủ trong lúc luận bàn. Không tôn trọng đối thủ cũng không tôn trọng kiếm đạo, vậy mà lại là đệ tử của Côn Ngọc kiếm tông! Quý tông có thái độ như thế với kiếm, cũng xứng làm kiếm tông?” Trong mắt Thịnh Ý lộ ra vẻ trào phúng.

Đạm Đài Dã từng là chưởng môn của Côn Ngọc kiếm tông, cũng từng là đối thủ của Thịnh Ý.

Tuy rằng lúc trước mỗi ngày đều tìm nàng đánh lộn, nhưng lại là người thành thật, chính nhân quân tử.

Kiếm đạo chính là tín ngưỡng của suốt đời hắn, cả đời đều theo đuổi để ngày càng mạnh hơn.

300 năm, cũng không biết Đạm Đài Dã đã chết hay chưa.

Nếu đã chết cũng bị loại người như Từ Lăng Du làm cho tức giận mà đội mồ sống dậy.

“Ai cho ngươi lá gan chửi bới tông môn của ta.” Từ Lăng Du lập tức rút kiếm vọt lên.

Thịnh Ý hơi cúi người, uyển chuyển nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của Từ Lăng Du, quay người muốn đá một cái.

“Dừng tay!”

Đúng lúc Thịnh Ý muốn cướp kiếm của Từ Lăng Du, thì một đạo kiếm ý mạnh mẽ xong tới, chặn công kích của Thịnh Ý lại, tách hai người ra.

Thịnh ý nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, nhưng Từ Lăng Du lại chị kiếm ý làm cho bay ra phía sau một đoạn rồi té ngã trên mặt đất.

Người ra tay đúng là Từ trưởng lão của Côn Ngọc kiếm tông, cũng là người mang đội Côn Ngọc kiếm tông lần này đi đến đại hội.

“Gia…” Từ Lăng Du theo bản năng mà kêu lên một tiếng, lại bị ánh mắt sắc bén như mũi tên của Từ trưởng lão ngăn lại, không dám mở miệng.

Sau đó Từ trưởng lão quay đầu nhìn về phía Thịnh Ý.

Kiếm ý vừa rồi của hắn cũng có một phần công lực.

Ngay cả Từ Lăng Du là trúc cơ kỳ cũng không chịu được mà té ngã trên mặt đất, mà Sầm Vãn Vãn lại là luyện khí kỳ lại không hề chịu ảnh hưởng.

Từ trưởng lão nhìn kỹ Thịnh Ý, cuối cùng thở dài một tiếng.

Nếu như không phải ngoài ý muốn bị phế đi một nữa căn cốt, thì sẽ trở thành một thiên tài.

“Trưởng lão! Sầm Vãn Vãn đánh không lại ta, còn chửi bới Côn Ngọc kiếm tông!” Từ Lăng Du lên tiếng cáo trạng trước.

Trưởng lão?

Đã lên được cái chức trưởng lão thì ít nhiều cũng có chút danh tiếng, nhưng Thịnh Ý cố ý nhìn kỹ khuôn mặt Từ trưởng lão, lại không có một chút quen thuộc nào.

Lúc trước Đạm Đài Dã vừa thấy Thịnh Ý liền giơ kiếm muốn chém, các trưởng lão ở Côn Ngọc kiếm tông liền vội vã chạy tới khuyên giải, thường xuyên qua lại nên cũng có chút quen thuộc.

“Sầm tiểu hữu, Lăng Du chém gãy kiếm ngươi xác thực là không đúng.” Âm thanh của Từ trưởng lão không nhanh không chậm.

“Nhưng đao kiếm không có mắt, kiếm của ngươi chất lượng không tốt, Lăng Du không cẩn thận làm gãy, về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ được, không cần quá mức ép buộc.”

Rất tốt, lấy lui làm tiến, tiểu nhân còn chưa nói, đến lão nhân cũng ngang ngược vô lý.

“Có phải là ‘không cẩn thận’ hay không, trong lòng biết rõ, cũng đừng có đứng ở đây mà giả vờ.”

Thịnh Ý đón nhận ánh mắt của Từ trưởng lão.

Sắc mặt Từ trường lão khẽ biến, sờ sờ bộ râu của mình, ra vẻ hoà ái dễ gàn: “Chắc chắn là có hiểu lầm rồi. Lăng Du, lại đây nói xin lỗi Sầm tiểu hữu đi.”

“Ta không muốn!” Từ Lăng Du giãy giụa đứng lên, nhưng lại bị gia gia liếc mắt một cái, trong nháy mắt liền nghe lời.

Sau khi Từ Lăng Du vô cùng không tình nguyện mà xin lỗi, Từ trưởng lão vỗ vỗ bả vai Từ Lăng Du: “Sầm tiểu hữu, ta sẽ liên hệ người đúc kiếm giúp ngươi, ít ngày nữa sẽ đưa đến quý phái.”

“Ta không cần.” Thịnh Ý nhíu mày.

Từ trưởng lão từ trên cao nhìn xuống, “Làm sao lại không cần? Mọi người đều biết Trường Hồng phái khó khăn. Kiếm này của ngươi đã gãy, chắc là chưa có kiếm mới dùng nhỉ?”

Giọng điệu vô cùng khinh thường.

“Cũng đã xin lỗi, kiếm cũng đã bồi thường. Sầm tiểu hữu có vừa lòng không?” Từ trưởng lão mỉm cười.

“Trưởng lão! Không thể cứ như vậy mà buông tha nàng ta được! Nàng ta chửi bới Côn Ngọc kiếm tông!”

Thịnh Ý còn chưa lên tiếng, thì Từ Lăng Du đã trách móc.

“Việc nào ra việc đó. Lăng Du xác thật là làm không đúng, nhưng Sầm tiểu hữu cũng không nên khinh miệt tông của ta như vậy, đây là bất kính đới với Côn Ngọc kiếm tông.”

Hai người kẻ hát người hoạ, Từ trưởng lão theo lời nói của Từ Lăng Du.

Thịnh Ý muốn nhìn xem bọn họ muốn làm cái gì, dứt khoát hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Vậy thì tiểu hữu chịu ba chiêu của ta, sau ba chiêu, mọi ân oán xoá bỏ toàn bộ.” Từ trưởng lão đưa ra quyết định.

Vừa dứt lời, không ít người hai mặt nhìn nhau.

Từ trưởng lão đã ở hoá thần cảnh, có thể dễ như trở bàn tay mà nghiền nát Sầm Vãn Vãn đang ở luyện khí kỳ.

Chịu ba chiêu của lão ta, sợ là chiêu thứ nhất đã bị đánh chết, chiêu thứ hai hoả táng, chiêu thứ ba siêu sinh.