Chương 9: Nhiệm vụ thất bại

Thẩm Minh Vân đột nhiên xuất hiện đối với người nhà họ La mà nói hệt như cơn mưa đúng lúc.

La Thư Ngọc đang hùng hổ doạ người, bức bọn họ hiện nguyên hình bất cứ lúc nào, nếu Thẩm Minh Vân xen vào, họ có thể kéo dài thời gian, suy nghĩ biện pháp đối phó. Từ ngày Thẩm Minh Vân đến sống ở La gia, hắn rất hay bất thình lình xuất hiện ở những nơi xảy ra tranh cãi. Hắn đã giúp La Nhân Thọ giải quyết vấn đề triều chính, giúp Lưu thị cân bằng thu chi nội bộ, giúp quản gia kiếm thêm lợi nhuận từ cửa hàng, thế cho nên đã tạo thành thói quen khiến người La gia không hề chú ý tới chi tiết nhỏ vì sao Thẩm Minh Vân luôn xuất hiện đúng lúc đúng nơi như thế, dần dà họ cảm thấy việc này quá đỗi bình thường.

Thẩm Minh Vân phe phẩy cây quạt, ra vẻ ung dung phóng khoáng, lắc lư bước vào phòng khách, tựa như cành liễu bị gió thổi cong.

Mấy người trẻ tuổi La gia đều thích học theo động tác của hắn, bởi vì nó tạo ra sự khác biệt với các công tử cô nương khác, dùng lối nói của Thẩm Minh Vân ấy chính là trào lưu thời thượng. Nhưng chẳng ai ngờ, Thẩm Minh Vân làm vậy vì hắn vốn là một tên đàn ông, thế giới kia chỉ có nam và nữ, không có công tử, cho nên hắn chưa tìm ra hình tượng phù hợp, thành ra bước đi cũng lấn cấn. Thực tế có một tấm gương cho hắn noi theo nhưng lại là người hắn thấy chướng mắt nhất – La Thư Ngọc, mà La Thư Ngọc cũng chẳng ưa gì hắn.

La Thư Vũ vốn đố kị với dung mạo và khí chất hơn người của La Thư Ngọc, cho nên mỗi khi phối hợp với người ngoài để châm chọc y thì hắn luôn dẫn đầu.

Trước khi Lưu thị được cất nhắc lên vị trí chính thê, hắn chỉ là con trai của một thϊếp thất, dù Lưu thị có chiều chuộng thế nào thì hắn cũng không phải dòng chính. Còn La Thư Ngọc vừa sinh ra đã có thân phận cao quý, điều kiện tốt hơn hắn và các ca ca, cho nên La Thư Vũ cực kỳ ghen tị và căm ghét. Sau này khi La Thư Vũ trở thành dòng chính, hắn vẫn ghét La Thư Ngọc như trước, cứ như từ nhỏ y đã xung khắc với hắn rồi.

La Thư Vũ tỏ ra thân thiết với Thẩm Minh Vân: “Biểu ca đến thật đúng lúc, ngươi từ trước đến giờ luôn công bằng, vậy hãy phân xử giúp chúng ta đi.”

Thẩm Minh Vân cười như gió xuân, phối với đôi mắt xinh đẹp câu hồn người, La Thư Ngọc nhìn chỉ thấy phảng phất hương vị phong trần.

Trong sách, Thẩm Minh Vân thường xuyên thốt ra mấy câu “Con người sinh ra luôn bình đẳng”, “Mỗi cá thể là độc lập”, “Mọi người đều có quyền và nghĩa vụ bình đẳng” để đặt phẩm chất đạo đức lên hàng đầu. Nhưng thật ra với hắn con người ở thế giới này chỉ có thể dùng mấy từ ngữ nhục mạ như “Dân bản địa”, “Cổ nhân”, “Não tàn”, “Ngu ngốc”, “Thiểu năng ” để mà hình dung. Hắn ra vẻ thánh mẫu chẳng qua là vì hoàn thành nhiệm vụ, nâng giá trị bản thân, để có được địa vị cao sang và cuộc sống thoải mái hơn người.

La Thư Ngọc yên lặng xem Thẩm Minh Vân trình diễn.

Rõ ràng hệ thống đã cho hắn biết chuyện xảy ra, nhưng hắn vẫn giả vờ lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy? Dù thế nào mọi người vẫn nên bình tĩnh thương lượng thì hơn.”

La Thư Ngọc cảm thấy Thẩm Minh Vân tựa như bà lão nhà quê đang hòa giải một cuộc cãi vã vậy, càng xem càng giống, y ngước mắt: “Sao nào, biểu đệ cũng muốn nhúng tay vào việc của La gia ư? Ngươi cảm thấy mình có bản lĩnh thay mẫu thân quá cố của ta để quyết định à? Thì ra ngay cả đồ của người đã khuất ngươi cũng muốn chia chác.”

Thẩm Minh Vân giật mình, La Thư Ngọc đang nói gì thế, “Sao lại nói ta muốn chiếm đồ của người đã khuất?”

La Thư Ngọc lạnh nhạt chụp mũ cho hắn: “Ta đang cùng phụ thân bàn về của hồi môn của mẫu thân, ngươi bảo bình tĩnh thương lượng là có ý gì? Ngươi cũng muốn chia hết đồ cưới ra à?”

Thẩm Minh Vân ngừng lại, hắn nhanh chóng đọc lại bảng nhiệm vụ trong đầu, của hồi môn của mẫu thân La Thư Ngọc – trong thông báo có viết như vậy đâu.

【Nội dung nhiệm vụ: La Nhân Thọ bị người đòi của hồi môn của người vợ đã chết, gia hạn cho kí chủ trong vòng một tiếng phải giải quyết vấn đề này, lấy lại đồ cưới. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thưởng 50 xu】

Nhiệm vụ hệ thống phân công chưa phạm sai lầm bao giờ, thông tin không có vấn đề, nhưng mà người định cướp đoạt của hồi môn lại chính là La Thư Ngọc, không đúng chỗ nào nhỉ? Hệ thống sẽ không sai, nó chưa từng phạm sai lầm cơ mà.

Lẽ nào La Thư Ngọc không phải là con trai của La Nhân Thọ? Nhưng mà có cách nào nghiệm chứng đâu, nhỏ máu nhận người thân vốn không khoa học, còn xét nghiệm ADN thì không thể thực hiện được.

Chỉ là điểm thưởng cho nhiệm vụ lần này không ít, loại chuyện nhỏ như của hồi môn dễ làm thôi, trước đây hắn đọc rất nhiều tiểu thuyết trạch đấu, hắn cảm thấy bản thân sẽ làm được. Gần đây toàn nhận được nhiệm vụ hòa giải mấy vụ tranh cãi giữa Lưu thị và mấy di nương, chẳng phải lần nào hắn cũng hoàn thành rất suôn sẻ à.

Lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ có liên quan tới La Thư Ngọc thôi, trong mắt hắn, y chẳng qua chỉ là kẻ thay thế hắn vào phủ tam hoàng tử, vậy mà còn ảo tưởng đòi mang theo của hồi môn. Nhắc tới Tam hoàng tử lại nhớ, vẻ đẹp trai kia khiến hắn nhớ mãi không quên, bỏ qua thì thật đáng tiếc, nếu ở hiện đại thì chính là một trong những gương mặt sáng giá bậc nhất đấy.

Thẩm Minh Vân già mồm át lẽ phải: “Của hồi môn tất nhiên là do cữu cữu quản lý, tại sao người lại đòi? Việc trong nhà do người trên quyết định đâu có sai.”

Lần đầu tiên La Thư Ngọc đối chọi gay gắt với hắn, hiểu biết về Thẩm Minh Vân ngang ngược không nói lý liền nâng cao một bậc.

Đối phó những kẻ như thế, chỉ có một biện pháp, La Thư Ngọc nhấp ngụm trà thấm giọng, ung dung từ tốn nói: “Ngươi họ Thẩm, ta họ La, việc La gia có liên quan gì tới ngươi, có lý nào ngươi lại xen mồm vào, đồ cưới của mẫu thân ta càng không mượn ngươi nhúng tay, quan thanh liêm còn khó quản chuyện nhà, đâu đến lượt ngươi lên tiếng. Biểu đệ cư xử chẳng có chút phép tắc nào, tốt nhất hãy đọc lại luật pháp Đại Hạ rồi cân nhắc xem có nên đứng ra phân xử hay không.”

Lần đầu Thẩm Minh Vân thấy La Thư Ngọc thích giả thanh cao nói với hắn mấy lời dài như vậy, đúng là hắn không hiểu luật pháp Đại Hạ, nhưng vậy thì sao nào, hắn có thể cải biến.

Hắn tự cho lời của mình rất có lý: “Quy tắc là vật chết, người thì đang sống, vì chút của hồi môn sao lại tranh cãi đến mức đó? Còn nữa, vì sao ta lại không hiểu luật chứ.”

La Thư Ngọc nở nụ cười hờ hững: “Nếu hiểu thì nên ngậm miệng lại, đừng có đứng đây ăn nói linh tinh.” Y quay đầu nhìn La Nhân Thọ: “Phụ thân làm Thượng thư bộ Lễ, tất nhiên là hiểu luật pháp, ngài biết của hồi môn thì nên xử lý như thế nào.”

Hiện giờ La Nhân Thọ cũng chẳng còn mặt mũi nào, ông ta hi vọng Thẩm Minh Vân xen vào, nhưng không thể tưởng tượng được hắn lại nói năng không biết lựa lời như thế. Nếu nói đỡ cho Thẩm Minh Vân, không phải là bị La Thư Ngọc mắng lây à, Thượng thư bộ Lễ mà không hiểu phép tắc quy củ thì thật làm nhục người đọc sách, nghĩ đã thấy hổ thẹn, chắc ra cửa cũng phải dùng tay áo che mặt.

La Nhân Thọ đành trách Thẩm Minh Vân: “Minh Vân, đúng là ngươi nên học hỏi một chút, có lẽ trước đây ngươi ở nông thôn nên không có thầy chỉ bảo, ngày mai tìm người rồi học cách cư xử chút đi.”

Vẻ mặt Thẩm Minh Vân ngây ngốc: “… Cữu cữu vừa nói học cái gì?” Chết tiệt, hắn đến giúp La Nhân Thọ cơ mà, bây giờ sao lại bảo hắn học cách cư xử, má nó chứ, học cái lông ấy.

La Thư Vũ đứng bên đang trông chờ vào sức chiến đấu của Thẩm Minh Vân, không ngờ mới hai hiệp đã thảm bại, bị La Thư Ngọc nói đến á khẩu, còn bị mắng là vô học, hắn chợt thấy Thẩm biểu ca cũng thường thôi.

Lần đầu tiên La Nhân Thọ cũng thấy Thẩm Minh Vân hơi ngốc, không biết nhìn sắc mặt người, đúng là nên ngậm miệng.

Ông ta nhìn La Thư Ngọc đang ngồi, lưng thẳng tắp, chỉ thấy y rất ung dung đường hoàng, tư thế không có gì phải bắt bẻ. La Nhân Thọ không nhịn được mà so sánh, xem ra đứa nhỏ nhà Thượng thư bộ Lễ vẫn có gia giáo hơn.

Thẩm Minh Vân cuống lên, La Nhân Thọ có ý gì? Nếu ông ta không phối hợp thì hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ được. Phải làm sao bây giờ? Trước đây làm nhiệm vụ lần nào cũng trôi chảy lần ấy, sao hôm nay khó khăn vậy?

Chẳng trách nhiệm vụ trước đó chỉ được từ 1 đến 10 xu, hôm nay bỗng tăng 50 xu, xem ra độ khó tăng rồi.

Thẩm Minh Vân trao đổi với hệ thống trong đầu: “Hệ thống, có thể tra ra độ khó của nhiệm vụ không?”

Hệ thống đáp: “Được.”

Thẩm Minh Vân: “Độ khó của nhiệm vụ hôm nay là mấy sao?”

Hệ thống: “Tính theo cấp bậc năm sao thì độ khó của nhiệm vụ hôm nay là ba sao.”

Thẩm Minh Vân: Mé! Nội dung nhiệm vụ đơn giản như vậy mà tới ba sao, việc giữ lại của hồi môn sao lại có độ khó khăn quá mức bình thường như thế.

Hệ thống không phản hồi mấy suy nghĩ linh tinh của hắn.

Thẩm Minh Vân nói năng không khéo, còn bị La Nhân Thọ phê phán một trận, Lưu thị bắt đầu lo lắng. Trước giờ mọi việc xảy ra đều có người đứng ra giúp đỡ, bà ta chỉ núp phía sau tùy cơ ứng biến, vấn đề của hồi môn của Trần thị thật sự nan giải, mấy năm nay bà ta tẩu tán rất nhiều, rốt cuộc vì sao La Thư Ngọc lại nhớ ra mà đòi chứ.

La Thư Ngọc không có ý định tạo cơ hội cho Thẩm Minh Vân tiếp tục làm nhiệm vụ, y muốn cho hắn biết thế nào là thất bại, muốn xem biểu tình sững sờ của hắn. Nhìn khuôn mặt hoàn toàn không còn vẻ ung dung thản nhiên như trước, y nghĩ chắc lúc này hắn đang thầm mắng con mẹ nó. Trong sách, chỉ cần Thẩm Minh Vân gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ chửi trời mắng đất, cả một chuỗi câu từ thô tục thi nhau tuôn ra.

La Thư Ngọc nhìn Lưu thị và La Nhân Thọ: “Phụ thân, vừa rồi bị biểu đệ cắt ngang, lúc trước chúng ta đang nói tới đâu rồi nhỉ, chẳng phải là tứ đệ đang muốn chứng cứ để xem ai mới là lang sói đúng không? Vậy ta thật không ngại chỉ cho biểu đệ xem, chứng cứ ở đây này.” Y bảo Phùng ma ma: “Phiền nhũ mẫu lấy cây trâm trên đầu ngũ đệ xuống, để mọi người nhìn xem thứ gọi là chứng cứ.”

Động tác của Phùng ma ma rất nhanh gọn, bà tiến lên hai bước, mạnh mẽ kéo La Thư Vũ rồi rút cây trâm bằng ngọc trắng đang gài trên đầu hắn xuống.

La Thư Vũ vốn nghe Thẩm Minh Vân khuyên bảo nên ăn kiêng để giảm béo giữ gìn vóc dáng, vì vậy sáng nay ăn rất ít, sau khi bị Phùng ma ma buông ra thì thân mình hắn hơi lảo đảo, suýt nữa bị ngã. Hắn ôm đầu, tức đến đỏ mặt: “La Thư Ngọc! Ngươi đừng khinh người quá đáng, trả lại cây trâm cho ta!”

Phùng ma ma đặt cây trâm bạch ngọc trên một chiếc khăn tay sạch sẽ, dâng cho La Thư Ngọc: “La công tử.”

La Thư Ngọc hỏi: “Cây trâm bạch ngọc này là Lưu di nương cho ngũ đệ đúng không?”

La Thư Vũ tức giận đến cực điểm: “Đúng thì sao? Chẳng qua chỉ là một cây trâm bình thường mà thôi, mau trả lại cho ta!”

La Thư Ngọc quan sát sắc mặt tái nhợt của Lưu thị, cười khẽ: “Ở đây đều là nhân chứng, biểu đệ, ngươi cũng nghe cho rõ nhé, cây trâm bạch ngọc này là Lưu di nương cho ngũ đệ.” Rồi y nhìn Phùng ma ma: “Nhũ mẫu, ngươi xem, trên cây trâm có phải khắc hàng chữ nhỏ Ngọc Tường Ký hay không?”

Phùng ma ma tiến lên xem xét: “Bẩm công tử, đúng là có ba chữ Ngọc Tường Ký.”

La Thư Ngọc không thèm nhìn Lưu thị, y cười nhạt với La Nhân Thọ – sắc mặt lúc này đã tái xanh, cố ý hỏi: “Phụ thân có cần tự mình xem thử không?” La Nhân Thọ ngồi yên, không thốt lên nổi một câu. La Thư Ngọc nói tiếp: “Chắc ngài cũng biết quy định của Ngọc Tường Ký, khi cửa hàng làm ra một món trang sức bằng ngọc thì đều có kèm theo giấy tờ. Một món trang sức gồm bốn bản, trong đó chi nhánh giữ một, chủ cửa hàng giữ một, trong tay ông chủ Ngọc Tường Ký cũng giữ một bản, người mua thì được cửa hàng cấp cho. Chứng cứ này liệu đã đủ chưa? Nếu không đủ thì con nghĩ có thể thử tìm ở chỗ của Lưu di nương, đại ca, nhị ca, La Thư Duyệt và La Thư Vũ, còn có bên nhà ngoại của Lưu di nương nữa. Phụ thân, ngài thấy sao?”

Nếu không phải đang ngồi thì hiện giờ La Nhân Thọ có thể trình diễn tiết mục loạng choạng, sau đó ngất đi, coi như mình không có mặt tại đây.

La Nhân Thọ bị bức đến đường cùng, rốt cuộc ông ta cũng nhận ra chuyện mình cho phép Lưu thị tham ô của hồi môn không giấu được nữa. Ông ta đột ngột vỗ bàn, cả giận mắng: “Lưu thị, bà thật là to gan, dám trộm đồ cưới của Trần thị. Người đâu! Đưa phu nhân về viện, nếu ta không cho phép thì nửa tháng sau không được bước chân ra khỏi cửa.”

Lưu thị kêu to: “Lão gia!” Ông ta muốn đổ tội lên đầu bà, muốn vứt xe giữ tốt.

Bà ta quýnh lên, trợn trừng mắt rồi ngất xỉu, La Thư Duyệt và La Thư Vũ vội vàng đỡ lấy: “Mẫu thân!”

La Thư Ngọc lười nhìn bọn họ diễn trò, y hỏi thẳng La Nhân Thọ: “Phụ thân, vậy bây giờ có thể giao chìa khóa cho con không?”

Vẻ mặt La Nhân Thọ như sụp đổ: “Tất nhiên rồi.”

Cùng lúc đó, trong đầu Thẩm Minh Vân vang lên âm thanh của hệ thống: Kí chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ “Giữ lại đồ cưới”, nhiệm vụ thất bại.

Thẩm Minh Vân mười phần kinh ngạc: Hắn thế mà thất bại?!

Có được đáp án thoả mãn, La Thư Ngọc mới ngắm nhìn tình cảnh hỗn loạn, thưởng thức biểu tình của mỗi người, bỗng y cảm thấy rất thú vị, muốn có người chia sẻ.



Đêm đó, Lý Minh Cẩn nhận được một phong thư La Thư Ngọc gửi tới, vẫn như trước, vô cùng ngắn gọn.

【Hôm nay thật thú vị. La Thư Ngọc】

Gương mặt u ám của Lý Minh Cẩn có hơi buồn rầu: Sao chỉ viết có mỗi vậy?

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói:

Tam hoàng tử: Vợ bé nhỏ, thư quá ngắn, viết dài chút nữa đi!

La Thư Ngọc: Không.

Tam hoàng tử: (ㄒ o ㄒ)~~

– Hết chương 9 –