Chương 8: Tìm kiếm

Tiếng rì rầm ngâm nga của người bên cạnh khiến Cao Văn phát bực. Lại nữa, cứ cách vài giờ người này không lên cơn hình như là không chịu được. Ở cùng nhau vài tháng, số lần anh nhíu mày có thể tính bằng vài năm nay cộng lại. Người đồng đội cũ đã vì một tai nạn phải rút ra khỏi đội, thế vào bằng con hàng đặc biệt này. Cao Văn không hiểu tại sao Alpha cũng có loại dị biệt như vậy, đại khái là, anh mệt mỏi. "Cậu ta là người có tài, chẳng qua thiếu rèn luyện." Lời người phụ trách vẫn vang lên văng vẳng trong đầu. Cũng may không để anh nghĩ nhiều, cửa khoang phi thuyền nhanh chóng mở ra, trưởng đoàn và mọi người đã quay trở lại.

"Không tìm được gì cả." Một Alpha dáng người cao lớn là người đầu tiên mở lời. "Một chút cặn cũng không." Anh ta vớ lấy một bình nước bên cạnh, một hơi tu hết sạch. Tìm kiếm nhiều giờ dưới ánh nắng làm anh ta mệt mỏi. Một đồng đội khác đá chân anh ta sang bên cạnh, đưa mắt cảnh cáo. Trưởng đoàn ở ngay bên cạnh họ.

"Kệ cậu ta đi." Dương Chí hiển nhiên cũng thấy hành động của người nọ, vẻ ngoài ông khác xa với hình tượng một vị sĩ quan trong quân đội, thậm chí quá đỗi hiền hòa. Ông có bộ ria mép rậm, mặt tròn da nâu, giờ đây đôi mày đen thoáng nhíu lại: "Rốt cuộc là đi đâu rồi?"

"Trưởng đoàn, liệu có khả năng cậu ta đã di chuyển sang khu vực khác rồi không?" Một người đưa ra ý kiến.

"Không có nhiều khả năng." Dương Chí lắc đầu. A-37 là một trong những khu vực an toàn nhất của tiểu hành tinh này đồng thời cũng là khu vực rộng lớn nhất. Một người, không có bất kỳ phương tiện dụng cụ hỗ trợ, lại là Omega, theo lý không thể làm được. Rồi thì cứ cho là cậu ta làm được đi, để mà làm gì? Người bị đày xuống nơi này đều biết phi thuyền cứu trợ chỉ xuất hiện tại vị trí ban đầu, dù sao ngươi cũng không phải là nạn dân cần giúp đỡ thật sự, ngươi là tội phạm. Nếu đã sống sót và muốn trở về Đế quốc, lý nào lại tìm một địa phương xa trú ngụ? Không sợ mất dấu, bị lạc? Trường hợp thú ăn thịt, có, thế nhưng xác suất cực kỳ nhỏ. Dương Chí không đoán mò ý phía trên, nhưng trường hợp Diệp Lăng này, ông chỉ nói một chữ: "Lợi." Tiểu hành tinh mặc dù nói là hành tinh hoang nhưng đã được đặt tên, động vật ăn thịt không nhiều, khu vực an toàn trải rộng. Khí hậu có đôi chút khắc nghiệt thế nhưng chưa đến mức không thể chịu đựng được. Chẳng biết cậu ta có phải vì vị Omega lợi hại kia một phần giúp đỡ hay không, chỉ cần khôn ngoan một chút, bảo toàn mạng sống không phải không thể. Người khác không biết không hiểu rõ, Dương Chí ông lẽ nào lại như vậy? Thế nhưng tình hình bây giờ là sao, tóm lại là bây giờ cậu ta đi đâu mất rồi? Một dấu vết để lại cũng không có, Dương Chí thấy khó hiểu, các thành viên trong phi thuyền ông cũng khó hiểu.

"Chúng ta tiếp tục mở rộng khu vực tìm kiếm." Cuối cùng Dương Chí ra quyết định. Việc này giống như mắc kẹt một cái xương cá ngang cổ họng. "Ngày mai nếu vẫn không tìm được gì, từ bỏ."