Chương 17: Săn (2)

Tô Nam chợt nhớ về những cuộc trò chuyện trước đó của bọn họ.Việc không tìm thấy bất kỳ dấu vết của một Omega yếu ớt ở nơi này khiến họ khó hiểu, bây giờ dường như đã có lời giải thích. Trước đó bọn họ còn tranh cãi về việc thú ăn thịt hay không, nhưng đối với Tô Nam, người đã thấy một con quái thú cấp S ở nơi này thì đó còn chẳng phải vấn đề cần suy nghĩ. Vậy là cậu ta... vào bụng? Anh nhớ đến lời Liên Phong nói cách đây không lâu, hơi chậc lưỡi một chút, thật đúng là một Omega xui xẻo. Anh bỗng dưng có chút thương cảm, nhìn mảnh vải nhàu nhĩ trong tay, lòng sinh ra một chút thương hại. Cao đội trưởng hiển nhiên chẳng có thời gian để nghĩ về những gì Alpha trẻ đang băn khoăn, sau khi hỏi thêm mấy vấn đề, anh ta tiếp tục chỉ huy thành viên trong đội. Hiển nhiên là có chút đáng tiếc cho kẻ xấu số, tuy nhiên, không đáng bận tâm.

Bọn họ không phải nhà từ thiện.

Cao đội trưởng lúc này chỉ suy nghĩ một vấn đề. Lúc bọn họ nhận được lệnh từ cấp trên xuống, thật ra sâu trong tâm chính bản thân Cao đội trưởng cũng không mấy tin tưởng. Quái vật cấp S xuất hiện ở hành tinh bậc thấp? Một còn không đủ, hai con? Tuy nhiên, xuất phát từ chính sự rèn luyện của bản thân, Cao đội trưởng không bày tỏ cảm xúc nhiều. Luật là luật, việc của họ là làm tốt nhiệm vụ được giao là được rồi. Đến tiểu tinh này, Cao đội trưởng không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ đây, anh khẳng định nơi này có gì đó bất thường. Có lẽ cũng không đến mức nguy hiểm như những gì đám người ở đây nói, có thể là một con thú cấp thấp hơn, nhưng nhân tố bất ổn thực sự tồn tại. Đó là gì? Anh không biết, bọn họ cũng chẳng ai biết cả, chỉ biết rằng mối nguy hiểm mơ hồ này khiến người ta lo sợ. Cao đội trưởng còn rõ ràng hơn người khác một chút, anh có cảm giác kỳ lạ rằng, thứ đang lẩn trốn ấy sẽ gây ra cảm giác cực kỳ khó chịu.

"Đội trưởng, anh xem cái này một chút." Một người trong đội lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của anh ta. Cao đội trưởng đến gần, người này đang khom lưng xuống, tay dò dẫm trên mặt đất như đang xác định điều gì. Thấy chỉ huy của mình, anh ta nhanh chóng đứng dậy, đưa cho Cao đội trưởng thiết bị dò tìm.

"Đội trưởng, tôi phát hiện ra một điều lạ. Đây là nơi chúng ta đang đứng." Anh ta chỉ điểm đỏ trên bản đồ. Vị trí của họ được đánh dấu bởi chữ X thật đậm, xung quanh còn có chấm nhỏ li ti khác."Đây là các vị trí của mọi người xung quanh." Màn hình lập lòe hiện thị các đốm nhỏ di động, mỗi chấm tượng trưng cho một người. Ngoài ra còn có các con số, các dãy ký hiệu chốc chốc lại chạy qua màn hình biến đổi liên tục.Đội trưởng Cao gật đầu, chờ đợi người lính tiếp tục.

" Tôi phát hiện ra rằng, cứ qua mười phút, vị trí của chúng ta lại thay đổi một lần." Anh ta nói, vẻ mặt có chút hoang mang. " Tôi lúc đầu đã nghĩ máy dò bị lỗi, vì thế đã đổi một cái khác. Đội trưởng, kết quả cũng tương tự." Anh ta lấy ra một cái giống hệt. Cao đội trưởng nhíu mày đón lấy so sánh.

Anh ta nói đúng.