30 phút sau,
Tô Nam và Vương Vệ thấp thỏm nhìn trưởng đoàn. Ông từ lúc bọn họ nói xong vẫn im lặng, mày cau này như đang suy nghĩ điều gì. Khuôn mặt lạnh lùng của ông khiến hai người Alpha trẻ tuổi không khỏi lo lắng, vừa bồn chồn vừa hối hận. Bọn họ cũng thật quá hấp tấp! Chuyện vô lý như vậy, nếu không phải thật sự gặp phải họ cũng chẳng tin! Đáng lẽ họ phải bình tĩnh hơn, miêu tả một cách cụ thể, có bằng chứng rõ ràng hơn! Vậy mà đây! Thuật lại một cách lộn xộn, bằng chứng thì không có, ép ai tin cho nổi! Hai người đồng thời ảo não. Tô Nam hối hận hơn cả. Vương Vệ bị thương không nói làm gì, còn anh một người trưởng thành khỏe mạnh, tình huống lúc đó lại là cắm đầu chạy! Bản thân anh xấu hổ với hành vi của mình. Giá mà có bằng chứng...
Bằng chứng...
"Phải rồi!" Người bên cạnh hô to khiến Dương Chí và Vương Vệ đồng thời giật mình. Tô Nam thấy cả hai quay sang nhìn mình thì có chút ngại ngùng, xong rất mau anh phản ứng lại tháo vật trên cổ tay xuống.
"Trưởng đoàn, đây là thiết bị ghi hình ảnh tôi vẫn luôn đeo, có lẽ nó đã ghi lại được phần nào đó." Khuôn mặt người lính đỏ lên vì kích động.
Dương Chí vội đón lấy. Vài phút sau, trước vẻ mặt mong đợi của hai người, ông đè nén một tiếng thở dài.
"Thiết bị của cậu hỏng rồi." Ông bình tĩnh trình bày một sự thật. Màn hình tối om, một vết nứt dài chạy dọc theo đường dây nối. Tình hình này dù có muốn sửa cũng mất khối thời gian. Ít nhất, bây giờ họ không làm được.
Khuôn mặt hai người lính trở nên thất vọng thấy rõ.
"Được rồi, hai cậu xuống trước đi."
Dương Chí đuổi hai Alpha trẻ tuổi, ông cần thời gian suy nghĩ lại mọi thứ. "Tôi sẽ có sắp xếp." Ông nói, nghĩ nghĩ lại quan tâm hai người đang bất an kia một câu. "Nghỉ ngơi cho tốt." Hai Alpha trẻ tuổi khuôn mặt còn chút do dự, cuối cùng khẽ gật đầu, nhanh chóng lui xuống dưới. Dương Chí nhìn hai người họ đi xa dần cho đến khi khuất dạng, bỗng chốc cảm thấy mệt mỏi. Ông day trán một lát, đẩy cánh cửa hợp kim sáng loáng. Trong phòng gọn gàng không chút hạt bụi, ngoài ra còn có một người. Người thanh niên trẻ vóc người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, một đôi mắt đen sẫm ẩn sau cặp kính. So với Dương Chí có vẻ mệt mỏi, trông anh có vẻ ngược lại. Người đó cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Cao Văn.
"Để cậu đợi lâu rồi." Dương Chí nói, ngả người xuống chiếc ghế nệm êm ái duy nhất trong căn phòng.
"Trưởng đoàn." Cao Văn đáp lại một tiếng, anh đang tập trung tại chiếc máy nhỏ trên tay, ngón tay chuyển động nhanh chóng một cách thật đáng kinh ngạc.
"Cậu tìm ra gì chưa?" Dương Chí thấy vậy liếc mắt hỏi.
"Vẫn chưa." Cao Văn cũng tùy ý đáp lại, nếu có người khác ở đây có lẽ sẽ khá ngạc nhiên về điều này. Thái độ của hai người bọn họ lúc này không giống cấp trên và cấp dưới lắm.
Dương Chí hiển nhiên cũng chẳng coi trọng điều này. Ông tiện tay vớ lấy tập tài liệu bên cạnh, những con số làm ông trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Gian phòng phút chốc chìm vào im lặng.
"Trưởng đoàn, ngài có tin lời hai người đó không?" Hồi lâu sau Cao Văn đột nhiên lên tiếng. Động tác của anh đã ngừng lại từ lúc nào. Màn hình trước mặt anh hiển thị một chấm nhỏ nhấp nháy liên tục, Cao Văn nhìn chấm đỏ đó, mắt kính khiến biểu cảm trên khuôn mặt anh trở nên mơ hồ không rõ. Chuyện hai người trong tổ đội gặp quái lớn Cao Văn cũng biết. Ồn ào, trong phòng cũng có thể nghe rõ.
Mặc dù điều đó nghe thật quỷ dị.
"Tôi thấy mọi người đều rất tò mò." Cao Văn chậm rãi nói, nghĩ đến gì đó, anh ngừng lại. "Đặc biệt là Liên Phong."
"Cậu ngăn tên nhãi đó giùm tôi." Dương Chí nói. Tuy Cao Văn không nói hết nhưng ông đã đủ hiểu rồi. Hai người đã phát sinh một đống vấn đề, thêm một tên nhãi nữa không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì.
"Đừng để cậu ta chạy lung tung."
Cao Văn đáp lại một tiếng coi như đồng ý, Dương Chí mệt mỏi day trán. Suy nghĩ của ông loạn thành một đoàn, vài hình ảnh thoáng qua đầu rồi nhanh chóng biến mất.
Cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
"Tôi tin." Dương Chí đột nhiên nói. "Hai người họ không phải là người nói dối." Ông cười nhạt một tiếng. "Mà họ cũng chẳng có lý do gì để làm vậy. Tuy nhiên, tôi thật sự không hiểu." Ông buông một tiếng thở dài.
Cả gian phòng chìm trong im lặng. Hai người, mỗi người đuổi theo suy nghĩ của riêng bản thân mình. Cao Văn đưa mắt nhìn lớp cát vàng ngoài ô cửa kính. Ngoài đó, thật sự có gì sao?
"Điều tra thế nào rồi?" Hồi lâu, Dương Chí lấy lại tinh thần.
"Máy dò đã bắt được một vài tín hiệu." Cao Văn trả lời ngắn gọn. Tuy nhiên, chưa thể xác định."
"Được rồi."
"Liên lạc với phía trên đi, nhắc họ về chuyện hai con quái lớn."
Ngón tay người thanh niên hơi động đậy. Anh quay đầu, khuôn mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
"Trưởng đoàn..."
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Dương Chí bật cười. "Chuyện lớn như vậy, sao tôi có thể để yên?"
"Nhưng..." Lời Cao Văn muốn nói mắc kẹt trong cổ họng. Quái cấp cao xuất hiện, quả thực là việc cấp bách cần báo cáo ngay lên trên. Tuy nhiên việc chỉ thông qua lời nói mà chưa kiểm chứng như thế này mà điều động lực lượng quân sự Đế quốc, rủi ro quá lớn. Sự thực, không sao. Về phần ngược lại, chính là trọng tội. Về phần trưởng đoàn, Cao Văn biết ông hiểu rõ điều đó hơn ai khác. Anh không cho rằng chỉ huy của mình là một người hành sự theo cảm tính, tuy nhiên hiện giờ sao lại thế này?
Dương Chí hiểu nỗi lo của anh.
Nhưng ông quyết rồi.
"Gì thì gì, dù sao liên lạc với đám người trung tâm bây giờ cũng không kịp rồi." Ông cười nhạt. "Cậu cứ báo với bên trên, dù sao xảy ra chuyện gì cũng là tôi chịu." Việc liên quan đến mạng người, ông thật sự gánh không nổi, cũng không dám thử. Dương Chí cân nhắc đến trường hợp tồi tệ nhất, cuối cùng ông vẫn cảm thấy không có gì hơn cái chết cả.
Vậy thì nhẹ nhàng rồi.
"Đã rõ." Hồi lâu, giọng người thanh niên vang lên.
Anh hiểu ý chỉ huy của mình.