Chương 1

Phù Huỳnh ngẫm nghĩ, chắc chắn mình sắp chết rồi.

Thiên hỏa đỏ tươi phản chiếu nơi đáy mắt. Bên cạnh, xương khô chất thành đống, máu thịt thành bùn. Tòa Thiên Minh Xuyên từng được khen là Giao Trì chốn nhân gian này cứ thế mà biến thành địa ngục.

Bên tai có rất nhiều tiếng khóc từ bốn phương tám hướng truyền đến, tiếng kêu đau đớn vô cùng thảm thiết.

Phù Huỳnh là một trong hàng vạn người ngã xuống. Cơ thể mảnh khảnh của nàng nằm giữa vũng máu, thân cây đè ngang eo khiến bất cứ ai cũng không thể cử động được.

Nửa người dưới đã không còn cảm giác, ngược lại, l*иg ngực lại bỏng rát đau đớn.

Phía trước có một miếng ngọc bội.

Không phải là đồ đắt tiền, cũng không được chế tác quá mức tinh xảo, thậm chí có thể gọi là thô ráp.

Hình tròn không đều, mặt trên điêu khắc cành rồng, mặt sau còn có một chữ "Sóc".

Sóc.

Đây là quà vào ngày sinh thần Thẩm Ứng Chu tặng cho nàng.

Huynh ấy nói đây là kiếm bội của y tự tay chế tạo, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn tặng nàng làm hộ thân.

Nghĩ đến người mình thương, đột nhiên lập tức có tinh thần.

Phù Huỳnh vươn cánh tay muốn với lấy nó, nhưng động tác nhỏ này lập tức kéo vết thương ở ngực, khiến khí huyết dâng lên dữ dội, một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong cổ họng, máu tươi theo khóe miệng tràn ra.

Nàng nhắm mắt thở dốc, giống như một con thú sắp chết.

Một lát sau, Phù Huỳnh vẫn không muốn buông bỏ, tiếp tục vươn cánh tay, cố chấp muốn nhặt ngọc bội.

Khi đầu ngón tay chạm đến dây buộc dính đầy bùn, một bóng người lảo đảo xông vào trước mắt.

Huynh ấy chạy rất vội vàng, bóng lóe sáng, sau lưng là chiến hỏa vô tận, khuôn mặt ẩn ở trong tinh hỏa loang lổ, khó có thể nhìn rõ.

Qua khuôn mặt không rõ ràng, Phù Huỳnh mơ hồ thấy được một cái bóng khác. “A Sóc…”

Giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Nỗi nhớ và khao khát quá mức khiến nàng bắt đầu giãy dụa, cố gắng thoát khỏi xiềng xích đang đè nặng lên mình.

“A Sóc, ta ở đây..."

Phù Huỳnh hiếm khi khóc.

Ngay cả khi đau đớn tột cùng, nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Giờ phút này, đuôi mắt nàng đỏ bừng, không để ý miệng vết thương rách khắp người, dùng hết sức lực để thoát khỏi cái khúc gỗ gãy.

Nắm lấy ngọc bội vỡ nát kia, nàng loạng choạng đứng dậy, sau đó ngã xuống ngay lập tức.

Hai chân nàng dường như đã gãy, khó có thể đi lại, vì thế Phù Huỳnh chống khuỷu tay xuống đất, nắm chặt ngọc bội kia bò qua. Trường sam xanh lam trên người rách tươm, máu tươi thấm đẫm. Nàng biết rõ không sống được bao lâu, thậm chí những gì nhìn thấy trước mắt có thể chỉ là ảo giác của người sắp chết.

Nhưng ảo giác cũng được, ảo giác cũng chấp nhận.

Nếu trước khi nhắm mắt lại, được nhìn y thêm một lần thì cũng đáng.

“Tô Ánh Vi!”

Y gọi một cái tên, bên tai Phù Huỳnh ong ong ù đi, cảnh hỗn loạn nhấn chìm tất cả.

Lúc này, y cũng đang tiến tới trước mắt nàng.

Phù Huỳnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người nọ thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan cực kỳ hung hãn không có chút ấm áp nào. Vẻ háo hức muốn nhìn thấy Phù Huỳnh sau đó lại biến thành ánh mắt trịch thượng và thờ ơ không giấu giếm từ trên cao nhìn xuống.

Phù Huỳnh vẫn chưa hoàn hồn, một lực bất ngờ đã mạnh mẽ kéo nàng lên, giữ cả cơ thể nàng trên không trung.

Chiếc cổ mảnh khảnh bị một đôi tay vô hình siết chặt, không khí bị cướp đi, chiếc cổ như bị cắt đứt.

Nàng giãy dụa không được, càng nói không ra tiếng, khóe mắt vì hít thở không thông mà trào nước, tầm nhìn mờ mịt, cụp mắt chỉ thấy ánh mắt hắn rất cô đơn, mang theo sự tức giận.

Y giơ tay lên hơi siết chặt, Phù Huỳnh bị kéo gần đến trước mặt huynh ấy, như thể muốn xác nhận điều gì đó.

Khoảng cách giữa hai người không chỉ gần trong gang tấc, nàng còn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu ấn ma điền như hoa lửa trên trán y. Hình dạng rất giống với Thẩm Ứng Chu, nhưng khí thế hung ác nham hiểm, khiến hai người như bị ngăn cách bởi một khoảng cách lớn.

Vì sợ hãi, lông tóc trên người Phù Huỳnh đều dựng đứng, ý thức mơ hồ cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.