Mạc Tử Dương bế người con gái lên giường, hắn biết cô say lắm rồi, cần đi ngủ.
Mà Tiêu Ngữ Lam ngủ rồi vẫn không buông tay ra khỏi cổ hắn, hai mắt cô nhắm nghiền miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó.
Mạc Tử Dương nhìn cô hồi lâu, từ đôi mắt làn mi cong vuốt, tới cái mũi nhỏ nhắn mà thẳng tấp còn đôi môi anh đào hồng nhuận, tất cả những thứ đó như một sự cám dỗ hắn.
Hắn cuối người hôn lên môi cô, Tiêu Ngữ Lam vẫn đang ngủ. Mạc Tử Dương chỉ hôn nhẹ một cái, sau đó hắn lại nhìn ngắm cô.
“Quỷ xấu xí, khiến tôi thật đau đầu.”
Hắn rời khỏi người cô, hắn không muốn lại tiếp tục nhìn rồi mê mẫn. Gần đây Mạc Tử Dương biết mình sắp không xong rồi, trong đầu hắn từ lúc nào nhen nhóm hình ảnh của Tiêu Ngữ Lam. Lúc hắn làm việc thi thoảng vẫn nghĩ về cô gái này, hắn luôn muốn biết cô đang làm gì, ở đâu, với ai. Hắn nghĩ mình bị trúng tà mất rồi…
*
Trình Phong hẹn Mạc Tử Dương ra quán cafe để nói chuyện, hắn giải thích về chuyện cô và hắn ở khách sạn. Nói được một nửa Mạc Tử Dương nói Trình Phong không cần nói nữa, hắn tin cô.
Trình Phong lộ ra vẻ mặt cực kì ngạc nhiên, nhưng hắn biết tình cảm bọn họ đang rất tốt. Đã mấy lần rồi hắn thấy Mạc Tử Dương đứng ra bảo vệ Tiêu Ngữ Lam mà theo hắn biết Mạc Tử Dương là một người đàn ông không tốt tính, không phải dạng người có tính cách ôn hoà.
Thái độ này của Mạc Tử Dương làm Trình Phong xẹt qua một tia tức giận, đều là đàn ông với nhau hắn hiểu rõ Mạc Tử Dương đã từ từ có tình cảm với Tiêu Ngữ Lam.
Hắn không nên tức giận, nhưng vẫn tức giận.
*
Thái Y Lâm đến nhà họ Trình đây là lần đầu tiên, đối diện với Lưu Phi Yến cô vẫn tự tin tháo kính râm xuống, vươn bàn tay ra cao giọng chào hỏi:
“Chào cô Trình tôi là Thái Y Lâm, người đã gửi cho cô ảnh thân mật của chồng cô và Tiêu Ngữ Lam.”
Lưu Phi Yến trợn mắt, nhớ lại ngày đó cô nhận được tin nhắn từ số điện thoại nặc danh. Những bức ảnh chụp Tiêu Ngữ Lam cũng là do số lạ ấy gửi đến, cô cũng chưa từng điều tra qua.
“Cô muốn gì?” Lưu Phi Yến đề phòng hỏi.
Thái Y Lâm cười, hướng ánh mắt sâu xa nói:“Cô đừng sợ, tôi đến để hợp tác.”
Thái Y Lâm được mời vào nhà, cô nhìn cơ ngơi Trình gia quả nhiên không tệ. Cô đương nhiên đã tìm hiểu qua Lưu Phi Yến, cô ta xuất thân từ gia đình tầm trung, học vấn bình thường, nhan sắc cũng có chút xinh đẹp nhưng không phải dạng hiếm gặp. Để trói chân được luật sư Trình, cô đoán cô ta dùng không ít thủ đoạn.
Nhưng mà không sao, càng thủ đoạn, cô càng thích!
“Tôi đến đây là vì muốn hợp tác.”
“Hợp tác về cái gì, cô Thái tôi không hiểu ý cô lắm!” Lưu Phi Yến mơ hồ nhìn Thái Y Lâm, dự cảm cho cô thấy cô gái này không hề tầm thường.
Thái Y Lâm nâng cốc trà lên, nhàn nhã uống một ngụm sau đó mỉm cười nói:“Chúng ta có chung một kẻ thù. Cô Trình không giấu gì cô tôi là bạn gái của Tử Dương.”
Lưu Phi Yến trợn mắt cả kinh, cố gắng đánh giá người phụ nữ trước mặt. Cô ta xinh đẹp, sang trọng rất có khả năng!
“Vì sự xuất hiện của Tiêu Ngữ Lam mà tình cảm của tôi và Tử Dương rạn nứt. Cũng giống như cô và anh Trình vậy đó. Cô ta đáng ghét mà phải không?” Thái Y Lâm dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, sau khi nói xong liền đưa một tay ra chờ cô.
Lưu Phi Yến cảm giác như mình bị thôi miên vậy, cô bắt tay với Thái Y Lâm rồi!
*
Tiêu Ngữ Lam ở nhà, ngồi ngay khung cửa sổ chóng cằm nhìn ra ngoài. Hiện giờ cô đang chênh vênh lắm không biết nên làm gì, lúc đầu cô tưởng mình đến đây để làm nữ phụ hiền lương. Nhưng mà sau cùng cô phát hiện xung quanh cô toàn những bộ mặt giả tạo, vậy nên cô cũng không cần chạy theo an ủi bọn họ, bù đắp cái gì nữa.
Sau cùng cô cảm thấy mình không có lý tưởng sống, khi nào cô mới được về nhà đây?
Tiêu Ngữ Lam thở dài…
Hay là cô đi tự tử, biết đâu sẽ sống lại.
Cô nghĩ vậy liền chạy ra ban công, trèo lên trên nhìn xuống. Đây là lầu ba, ngã xuống có thể sẽ chết thật đó!
Tiêu Ngữ Lam siết tay thành nắm đấm, cô muốn tự tử mà, dĩ nhiên phải chết rồi.
Nhưng mà cô sợ quá, đứng một chút đã run cả chân rồi, không thể nhảy.
Kế này không được, kế kia cũng không xong, cô đúng là bất tài vô dụng quá mà.
Đang lúc rầu rỉ ôm đầu thì điện thoại của Tiêu Ngữ Lam reo, người gọi đến là “mẹ” của cô…
Tiêu phu nhân nói, mẹ ruột cô nhập viện rồi!
Nghe vậy Tiêu Ngữ Lam liền muốn gặp bà ấy, cô muốn nhìn xem mẹ của Tiêu Ngữ Lam đích thị là người nào. Cô bị uy hϊếp bởi bà ấy, cũng nên biết bà ấy chứ!
Mọi sự mong chờ của Tiêu Ngữ Lam dường như vỡ oà khi cô gặp bà ấy. Bà ấy giống hệt mẹ của cô, là mẹ ruột của cô.
Tiêu Ngữ Lam nhìn bà nằm trên giường bệnh, cơ thể vì bệnh tật mà gầy gò, xanh xao. Hai mắt bà nhắm nghiền, khắp người gắn thiết bị máy móc. Cô nức nở che miệng, tại sao mẹ cô lại ở đây, còn bị bệnh?
“Mẹ của cô bị bệnh phổi, hiện tại cần phẩu thuật.” Tiêu phu nhân cất giọng từ tốn, thái độ của bà ấy cực kì dửng dưng.
“Vậy phẩu thuật, phẩu thuật cho bà ấy đi chứ?” Cô sốt ruột nói.
“Tiêu Ngữ Lam tôi nói thẳng nhé. Cô cầm giấy đăng ký kết hôn về đây, mẹ của cô sẽ được phẩu thuật.”