Mạc Tử Dương kỳ thật không muốn nghe nữa, hắn không thích người khác mắng chửi Tiêu Ngữ Lam. Đã là vị hôn thê của hắn, còn ai dám không xem trọng cô.
"Các người mau về đi, tôi đã nói tôi không có làm. Tôi không làm, các người nghe không hiểu sao?"
Tiêu Ngữ Lam chạy xuống lầu, khóc lóc nói. Cô bị uất ức còn bị người ta bắt nạt, cuộc đời cô chưa từng phải chịu những cảnh này.
"Bằng chứng đã có, sự việc cũng rành rành trước mắt. Tiêu Ngữ Lam cô có đạo đức không vậy, không biết hối lỗi mà còn gào lên với Phi Yến nhà chúng tôi?"
Mạc Tử Dương nhíu mày, câu chửi này cũng quá nặng nề, hắn nghe không xuôi tai.
"Trước tiên với tư cách là vị hôn phu của Tiêu Ngữ Lam tôi muốn biết sự việc đang diễn ra. Thứ hai tôi yêu cầu vị phu nhân này hãy bình tĩnh kể chuyện, nếu bà còn lăng mạ vị hôn thê của tôi thì mời bà ra khỏi Mạc gia chúng tôi."
Lưu phu nhân cười khinh, bà nói:"Mạc tiên sinh ơi là Mạc tiên sinh, anh bị con hồ ly tinh này lừa rồi, anh còn đứng ra bảo vệ nó. Nó đến nhà chúng tôi ăn cơm, rồi đê tiện tới mức bỏ thuốc chồng nhà người ta. Lúc bị bắt quả tang tại trận thì con rể tôi đang trong tình trạng không tỉnh táo, còn nó thì chối leo lẽo. Cũng may là tôi nhanh trí tìm được bằng chứng trong túi sách của nó nếu không nó định chối cả đời đấy."
Mạc Tử Dương nhìn Tiêu Ngữ Lam, cô cũng nhìn hắn rồi quyết định không nhìn nữa. Hắn sẽ không tin cô đâu, cho dù là ai cũng không tin cô.
"Anh Trình anh là luật sự nổi tiếng, danh tiếng của anh tôi cũng đã nghe qua không ít. Cho dù là vụ kiện khó nhất nếu có anh Trình ra tay chắc chắn sẽ hoá đơn giản ngay có phải không?" Mạc Tử Dương thong thả nói.
Trình Phong mãi nhìn Tiêu Ngữ Lam mà quên mất, hắn đang ở nhà họ Mạc. Còn có Mạc Tử Dương là vị hôn phu của Tiêu Ngữ Lam.
"Chuyện đó thì có liên quan gì hả?" Lưu phu nhân lại nói.
"Nếu đã vậy, tang chứng vật chứng có đủ lại có luật sư giỏi là anh Trình đây. Nếu như vị hôn thê của tôi có làm sai cái gì, các người cứ kiện đi. Chúng tôi sẽ theo hầu toà, tiễn khách."
Đám vệ sĩ canh gác nghe lệnh chủ nhân tiễn ba người khách kia về. Lúc này Tiêu Ngữ Lam mới ngồi xuống sàn nhà khóc như một đứa trẻ. Mạc Tử Dương khụy gối nâng cằm cô lên xem, quả nhiên cô khóc trông thật khó coi.
"Nín dứt!"
"Tôi không có làm, tôi không có làm thật mà." Cô uất ức nói với hắn.
"Cũng không phải là bỏ thuốc tôi, cô biện mình cái gì. Không khóc nữa, ồn ào lắm."
"Anh Mạc anh có tin tôi không?" Cô níu tay hắn.
Hắn cười, nụ cười không chút cảm xúc nào, tông giọng đến từ địa ngục hắn đáp:"Dĩ nhiên là tin vị hôn thê của tôi rồi."
Mặc dù cô biết hắn nói cho có, nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất được an ủi. Cuối cùng cũng có người chịu tin cô, thật may quá. Tiêu Ngữ Lam lau nước mắt trên mặt đi, cô mím môi nói:"Vì anh Mạc tin tôi nên tôi sẽ mạnh mẽ. Cho dù họ có kiện tôi, thì tôi cũng sẽ ngẩn cao mặt đi hầu toà và nói là tôi vô tội."
"Cô làm như là đi đóng phim vậy, họ không dám kiện cô đâu. Mạc Tử Dương tôi không phải chỉ để trưng. Ăn cơm thôi, tôi đói."
Tiêu Ngữ Lam không hiểu lắm, chuyện cô bị kiện và hắn thì có liên quan gì nhưng cô mặc kệ, có người tin cô vậy là được rồi. Tính ra Mạc Tử Dương cũng không đáng ghét lắm!
Vì Mạc Tử Dương tin cô nên đêm đó cô đặc biệt tốt với hắn, biết hắn làm đêm liền pha cafe mang tới phòng sách cho hắn uống. Hắn cũng không từ chối ý tốt của cô, uống xong còn dặn:"Tôi thích cafe sữa đá, ít sữa nhiều cafe."
"Vậy sao, lần tới tôi pha cho anh nha. Tôi cứ nghĩ đàn ông đều thích uống cafe đá không đường, nghĩ lại mỗi người đều có một sở thích mới phải." Tại trong tiểu thuyết ngôn tình miêu tả các soái ca đều như thế mà.
"Nên ly này cơ bản tôi không uống được. Vị hôn thê phiền cô pha ly khác." Hắn mặt dày nói.
Tiêu Ngữ Lam quyết định làm một vị hôn thê tốt, chính là toàn tâm toàn ý pha cho hắn mà không chửi rủa lầm bầm hắn. Ai mà biết người đàn ông lạnh lạnh nhạt nhạt như Mạc Tử Dương lại thích uống cafe sữa hơn là cafe đen chứ.
"Khẩu vị vừa đủ, vị hôn thê bây giờ cô trở về ngủ đi. Tôi còn phải làm việc."
"Vậy tôi ngủ trước đây."
Cô cũng không biết nữa, cô cảm thấy hắn vừa đáng ghét lại vừa tốt tính là thế nào???
*
Quả thật Trình gia không có kiện cô, Lưu Phi Yến cũng không có đến khóc lóc với cô lời nào nữa, mẹ cô ấy thì càng không xuất hiện trong tầm mắt của cô. Mọi việc cứ như vậy mà qua đi, tuy trong thâm tâm của cô không cam nhưng biết làm sao được cuộc sống mà, đâu phải cái gì cũng màu hồng. Dù sao Tiêu Ngữ Lam cô trong mắt bọn họ là kẻ ti tiện, bỉ ổi, thôi thì cô nhắm mắt coi như không thấy vậy.
Cô cũng không muốn mình rãnh rỗi lo chuyện bao đồng nữa, cô nên sớm chuẩn bị cho công tác thiện nguyện, nơi đó cần cô.
"Cô Tiêu chỗ làng chài này có hơi quanh co. Cô cẩn thận bước đi nhé, đá ở đây rất là trơn đấy." Trợ lý của Mạc Thị nhắc nhở cô, anh ta là một người đàn ông chu đáo.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý. Anh cũng vậy nhé, chú ý đường đi."
Bọn họ một đoàn năm sáu người đang đi theo hàng, địa điểm là một làng chài chuyên đánh bắt cá. Chỗ này cũng ở xa thành phố, đi hơn hai giờ đồng hồ mới tới lại nằm tít sâu trong một cánh rừng. Người dân ở đây tương đối là ít, họ sống ở bờ hồ giữa cánh rừng, lấy củi khô làm nhà, lấy đất làm giường vô cùng cực khổ. Đây là cô đọc trong tài liệu thăm dò mà Mạc Tử Dương đưa cho cô.
"Chào ông, đây là cô Tiêu đại diện của Mạc Thị chúng tôi." Trợ lý giới thiệu cô với một người đàn ông, cô đoán ông ta là trưởng làng.
Người nọ có gương mặt chữ điền, mắt hơi sếch lên, trông rất hung dữ.
"Chào các vị, ở đây chúng tôi ít người, lao động để kiếm cơm qua ngày. Mạc Thị đã tài trợ mấy năm nay cho chúng tôi, cho nên chúng tôi vô cùng biết ơn. Các vị đi đường xa mệt nhọc, ăn chung bữa cơm nha. Vợ tôi làm cá ngon lắm." Người đàn ông này cực kì lớn giọng.
Bọn cô được mời ăn cơm, liền không từ chối mà ngồi vào bàn. Thật ra ai nấy cũng đều đã đói rồi, đường đi phải nói là cực kì vất vả.
Lúc bọn cô đang ăn thì hình như có một đoàn thiện nguyện khác đến, người đi đầu là Trình Phong và Lưu Phi Yến, thật trùng hợp!