Thấy Tần Kha và Vương Chí Kiệt ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không để mình vào mắt, đầu trọc liền nổi giận.
“Hai người các ngươi đang hát tuồng à?”
Vương Chí Kiệt nói: “Chờ một chút, ta chém gió với hắn đã. Tần Kha, ta không lừa ngươi thật, ta chạy rất nhanh, không chỉ nhanh mà còn rất đẹp trai! Nếu ngươi không tin, ta chạy luôn bây giờ cho ngươi xem!”
Vừa dứt lời, Vương Chí Kiệt lập tức ‘sưu’ một tiếng, xông ra ngoài.
Như một mũi tên rời cung.
Chỉ mấy cái chớp mắt, đã chạy đến nơi xa!
Có đẹp trai hay không thì không biết, nhưng quả thực là nhanh!
Thật sự là trâu nhỏ cưỡi tên lửa, quá trâu!
Một tên đàn ông nháy mắt vài cái, phản ứng lại.
“Đậu xanh, Hổ ca, tiểu tử kia chạy rồi!”
“Đuổi theo!”
Đầu trọc kêu lên một tiếng.
Mặt Tần Kha đen xì nhìn Vương Chí Kiệt chạy ở phía xa xa.
Mẹ nó!
Bây giờ thì hay rồi, ta trở về, ngươi chạy!
Nếu biết tiểu tử này chạy nhanh hơn thỏ, ta còn về làm gì?
Bên kia, tên thanh niên có bạn gái bị bắt nạt nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến bọn họ.”
Cô gái nghĩ lại bạn trai mình nhu nhược, bây giờ còn đầy bụng lửa giận.
“Ta chưa bao giờ nhìn thấy ai nhát như ngươi! Ta thật sự là mù mắt mới đi với ngươi!”
Mười mấy giây sau, hai tên đàn ông thở hồng hộc trở về.
“Hổ ca, không đuổi kịp, tên nhãi kia chạy quá nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.”
Hai người vừa dứt lời, bóng người của Vương Chí Kiệt lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Hắn về rồi!
Hắn thế mà lại trở về rồi!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Kha.
Vương Chí Kiệt thở hồng hộc chạy về, còn không quên ra vẻ mà hất mái tóc ngang trán.
Đôi mắt tràn ngập trí tuệ kia như đang muốn khoe khoang.
“Thế nào, có phải rất nhanh không, có phải rất đẹp trai không?”
Tần Kha cạn lời đến cực điểm: “Ừm, đúng là rất nhanh.”
Tất cả mọi người đều nhìn Vương Chí Kiệt với ánh mắt nhìn tên thiểu năng.
Đầu trọc: Móa, ở cùng hai tên này, có bị giảm IQ xuống thành thiểu năng không?
Đầu trọc bóp tay nói: “Nói đi, ai ăn đòn trước?”
Tần Kha đang tức xạm mặt, nghe vậy liền lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng nói: “Vị đại ca này, đầu óc người anh em này của ta không tốt lắm, ngươi đừng so đo với hắn, chuyện vừa rồi là một hiểu lầm. Hay là như vậy đi, chúng ta mỗi người lùi một bước, chúng ta đi, các ngươi trở về uống rượu tiếp, thế nào?”
Đầu trọc ngẩn người.
Lời này nghe cũng hơi dễ chịu.
Nhưng cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào?
Sau khi kịp phản ứng lại, mặt hắn đã tối sầm.
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Trương Đằng + 999!]
“Nhãi ranh, ngươi dám trêu đùa ta?”
Trương Đằng nổi giận gầm lên một tiếng, quơ tay lấy chai rượu bên cạnh định động thủ.
Tần Kha lập tức nói: “Khoan đã, Đằng ca!’
Trương Đằng ngẩn người: “Tên nhãi ngươi biết ta?”
“BIết một chút, từ nhỏ ta đã nghe nói đến ngươi, nói thật, từ nhỏ ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngươi.”
Trương Đằng tức đến xạm mặt lại: “Lão tử cmn là người nơi khác, nửa năm trước mới đến thành phố Vân Hải, tên nhãi nhà ngươi nghe danh ta từ nhỏ?”
Tần Kha cười hắc hắc nói: “Cái này gọi là uy danh lan xa, ta đã nghe danh của Đằng ca từ lâu rồi. Cái gọi là quân tử động khẩu chứ không động thủ, loại người quân tử và văn mình như Đằng ca, chắc chắn sẽ không động thủ, đúng không? Ngươi chờ một lát, để ta lấy cái này!”
Tần Kha nói xong liền xoay người, móc cục gạch trong hệ thống ra.
Cùng lúc đó, trong mắt hắn hiện lên một tia gian trá!
Trương Đằng đang khó hiểu vì không biết Tần Kha lấy thứ gì.
Ai có thể ngờ được, tên nhãi này bỗng nhiên xoay người lại rồi nhảy vọt lên.
Liền cho hắn một cục gạch vào đầu!
Ầm!
Nha! Còn rất vang, quả thật là đầu tốt!
“Đậu xanh!”
Trương Đằng kêu lên một tiếng, một vệt máu tươi chảy xuống từ trán của hắn.
Biến cố này quá bất ngờ, khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Vẻ khϊếp sợ trên mặt Vương Chí Kiệt còn không thể dùng từ để hình dung!
Móc cục gạch ra từ hư không!
Đây là dị năng hệ không gian!
Tên này có dị năng từ bao giờ?
Đã nói thi đại học xong cùng nhau đi vào xưởng ốc vít rồi, ngươi lại vụиɠ ŧяộʍ phát triển một mình, lại còn không dẫn ta theo?
Vương Chí Kiệt lấy lại tinh thần: “Không phải nói quân tử động khẩu không động thủ sao? Ngươi động thủ trước là thế nào?”
“Ta là quân tử sao?”
Tần Kha nói lời này rất thẳng thừng và đường hoàng!
“Hổ ca!”
“Hổ ca, ngươi sao rồi!”
Mấy người kia vội vàng vây quanh đầu trọc.
Trương Đằng nhìn máu tươi trên tay, trong mắt đã tràn ngập lửa giận.
“Mẹ nó! Chơi hắn! Chơi chết tiểu tử này cho ta!”
Bốn người kia liền xông về phía Tần Kha như bốn đầu chó điên.
Tần Kha không hoảng chút nào, vận dụng linh nguyên trong cơ thể, cảm giác toàn thân đều có sức lực dùng không hết.
Hắn cầm cục gạch nhảy vọt lên, đập vào đầu một người khác.
Một cục gạch thường thường không có gì lạ, trong tay hắn lại như một thần khí.
Nhìn thấy Tần Kha cầm cục gạch hai xuống ba lên đã đánh bại ba tên, hai mắt Vương Chí Kiệt tỏa sáng.
Lập tức nhảy vào trận chiến.
Vài giây đồng hồ sau, Vương Chí Kiệt bị khóa hầu, không thể không duỗi tay cầu viện Tần Kha.
“Lang ca, cứu ta, cứu ta!”