“Tiểu muội muội, đừng đi, uống với ca ca một chén!”
“Buông ra. . . buông ra. . .”
“A, tay còn rất mềm. . .”
“Đừng đi, ở lại ca ca dạy ngươi múa cột!”
Âm thanh hèn mọn đến cực điểm đã hấp dẫn Tần Kha.
Người ra tay chính là đầu trọc đeo dây chuyền vàng uống ba chai bia kia.
Hắn ngăn cản một cặp tình nhân ở trên đường.
Đối mặt với kẻ lưng hùm vai gốc kia, nam thanh niên cũng không dám làm càn, thấy bạn gái của mình bị bắt nạt, mà chỉ có thể yếu ớt nói một câu.
“Đại ca, đây là bạn gái của ta.”
Đầu trọc phun một bãi nước miếng, nói: “Lão tử biết, thế nào, để bạn gái của ngươi uống một chén với lão tử, ngươi có ý kiến?”
Thấy đầu trọc hung hãn như vậy, thanh niên hơi run lên.
Vốn là một thanh niên bình thường, gặp loại hung ác như vậy, lại còn uống nhiều rượu như vậy, nào ai dám mạnh miệng.
“Này, uống nhiều thì về nhà đi, bắt nạt một tiểu cô nương thì có gì là giỏi?”
Một vị đại ca tốt bụng ở bàn bên không nhịn được.
Đầu trọc cầm chai rượu lên, gầm thét với hắn: “Liên quan gì đến ngươi, thành thành thật thật ăn xiên nướng đi, lảm nhảm nữa lão tử cho đầu ngươi nở hoa.”
Đại ca tốt bụng bĩu môi, mặt đầy không phục, nhưng thấy năm người tên kia vừa to vừa khỏe, đoán là mình chơi không lại, nên cũng không nói nữa.
Thấy đầu trọc còn tiếp tục dây dưa.
Thanh niên chỉ muốn thoát thân cho nhanh, liền nói với bạn gái của mình: ‘Hay là ngươi uống một chén với vị đại ca này đi?”
Vương Chí Kiệt mắng: “Đậu xanh, ban ngày ban mặt, thế mà lại phát sinh chuyện này, tên này cũng quá nhát gan, bạn gái bị bắt nạt mà còn để bạn gái mình uống rượu với người ta!”
Tần Kha chép miệng: ‘Khoan hãy nói, nữ kia cũng rất không tệ, dáng người rất tốt, nhũ danh phải gọi là ‘Có cho’ nha?”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt + 456!]
Vương Chí Kiệt nói: “Tần Kha, có dám mắng hai câu hay không?”
Tần Kha nhấp một ngụm trà lạnh: “Đừng nói là mắng, ta còn dám đánh nữa kìa.”
“Ta chỉ thích cái dáng vẻ chém gió nghiêm túc này của ngươi, đứng đắn một chút, mỗi người mắng một câu, mắng xong liền chạy, thế nào?”
“Tại sao phải chạy?”
“Ngươi nói xem? Còn không phải là sợ ngươi bị đánh sao?”
Vương Chí Kiệt lập tức thanh toán, dẫn Tần Kha đến ven đường.
“Cho ngươi cơ hội thể hiện, ngươi mắng trước, ngươi mắng xong ta lại mắng, mắng xong chúng ta leo lên xe điện chạy.”
“Ngu xuẩn!”
Tần Kha mắng khá to.
Mấy tên đàn ông ở xa xa đều dồn dập nhìn về phía Tần Kha.
“Ta xxx!”
Tần Kha lại cho đám người kia một thủ thế khıêυ khí©h.
Mấy tên kia lập tức trợn trừng mắt!
Lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa chỉ thẳng vào mặt mà mắng!
Vương Chí Kiệt ở bên cạnh thì lại cực kỳ hưng phấn.
Không hổ là sói Siberia!
Chó Alps như mình tuyệt đối không thể rớt lại phía sau!
Lúc này, hắn dựng ngón tay giữa với đám người kia.
“Ngu xuẩn, nhìn ta có giống cha ngươi hay không!”
Sau khi mắng xong, chỉ cảm thấy rất thoải mái.
“Đi đi, đi mau!”
Thấy mấy người kia chạy qua, Vương Chí Kiệt vội vàng xoay người.
Nhìn qua, Tần Kha dã cười xe điện đi xa.
“Ta còn chưa lên xe! Ta còn chưa lên xe!”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt + 999!]
“Móa!”
Đầu trọc dẫn đầu mắng một tiếng, đập chai rượu trong tay xuống đất, hùng hùng hổ hổ đi về phía Vương Chí Kiệt.
Vương Chí Kiệt thấy tình hình không ổn, liền co cẳng lên chạy.
Kết quả vừa mới chạy được mấy bước, liền ngã vật ra đất.
Con mẹ nó! Tên nào sinh con không có c̠úc̠ Ꮒσα lại ném vỏ dưa hấu ra đường!
Không đến năm giây!
Bóng người nhỏ yếu của Vương Chí Kiệt đã bị mấy thân thể cao to vây quanh.
Giờ phút này, hắn giống như một con cừu non đi nhầm vào ổ sói.
Nhất là con cừu non là hắn còn vừa mới chế giễu đám lang sói này!
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt + 999!]
Đầu trọc một tay tóm Vương Chí Kiệt dậy.
“Ngươi cmn mắng ai?”
Vương Chí Kiệt bất đắc dĩ.
“Đại ca, đều là người lăn lộn xã hội, nể mặt một chút đi. . .”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt + 999!]
. . .
“Khoan hãy nói, thật cmn kí©h thí©ɧ!”
Tần Kha cười ha ha.
Khi nghe thấy Vương Chí Kiệt liên tục có tâm tình tiêu cực thì hơi nghi ngờ một chút.
Quay đầu nhìn lại.
Đậu xanh!
Người đâu?!
. . .
Đầu trọc giận dữ hét lên: “Ai con mẹ nó lăn lộn với ngươi?”
“Hổ ca, nhiều lời với tên nhãi này làm gì, cứ đánh một trận rồi tính.”
“Dừng tay!”
Tần Kha kịp thời phóng xe điện trở về.
Nói thật, khi nhìn thấy Tần Kha trở về, nội tâm Vương Chí Kiệt cũng hơi cảm động.
Đầu trọc nhìn Tần Kha, hừ lạnh một tiếng.
“Tiểu tử, rất có nghĩa khí nha!”
Tần Kha nhảy xuống khỏi xe điện, chạy nhanh như chớp đến bên người Vương Chí Kiệt.
“Thật xin lỗi Kiệt ca, vừa rồi quá kích động, không chú ý đến ngươi.”
Vương Chí Kiệt thở dài: “Không trách ngươi, muốn trách thì trách cái vỏ dưa hấu kia, nếu như không có nó, chỉ bằng mấy người này, căn bản không thể bắt được ta.”
Tần Kha nói: “Ngươi cứ chém đi!”
Vương Chí Kiệt lại không phục: “Ta còn phải lừa ngươi sao, khi học tiểu học, ta từng đoạt quán quân cuộc thi chạy nhanh của trường, hiệu trưởng cũng phải khen ta chạy còn nhanh hơn cả cha con thỏ.”