“Không sao, ngươi có lòng rồi!”
Dáng vẻ khéo léo hiểu lòng người của Hứa Diệu Âm làm Lý Minh càng si mê!
“Vậy hay là ta vứt nó đi? Tần Kha hỏi.
Hứa Diệu Âm cười nói: “Treo trên tường đi, mặc dù sai chính tả, nhưng cũng coi như là một cái đặc sắc.”
Tần Kha không khỏi dựng ngón tay cái lên: “A Kiệt, chúng ta treo lên tường!”
Hai người hợp lực treo hoành phi lên tường xong, liền đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Lý Minh đầu tiên đưa bó hoa hồng cho Hứa Diệu Âm, sau đó lại móc một cái hộp ra!
“Tên này đang cầu hôn à?” Vương Chí Kiệt lẩm bẩm.
Khoan hãy nói, đúng là có một loại cảm giác như cầu hôn vậy!
Trong hộp có một sợi dây chuyền, Lý Minh lấy ra đưa cho Hứa Diệu Âm: “Mua sợi dây chuyền, không biết ngươi có thích hay không!”
“Sợi dây chuyền này vừa nhìn đã biết là không rẻ, chắc cũng phải mấy chục đồng đi!”
Tần Kha tặc lưỡi!
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh + 999!]
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Tuyết + 400!]
[Đinh… ]
Vương Chí Kiệt ở bên cạnh phụ họa theo: “Tần Kha, sao ngươi lại coi thường Lý Minh người ta như vậy! Lý Minh người ta chính là kẻ có tiền, cha mẹ đều là thương nhân, sợi dây chuyền này, ít nhất cũng phải hơn trăm!”
Tần Kha kinh ngạc: “Ta xxx, đắt như vậy sao?”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh + 999!]
[Đinh, chúc mừng túc chủ phát động phần thưởng ẩn tàng, thu hoạch được Băng Hỏa Tinh x1]
Trên đầu Tần Kha toát ra mấy cái dấu chấm hỏi to đùng?
Băng Hỏa Tinh?
Thứ ta phí hết tâm tư mà không có được, ngươi nói cho liền cho?
[Đinh, nếu như ngươi không muốn, ta có thể lấy lại!]
“Muốn muốn!”
Tần Kha nhìn tay mình, chờ đợi Băng Hỏa Tinh xuất hiện!
Đợi nửa ngày vẫn không thấy gì!
“Băng Hỏa Tinh đâu?”
“Trong nhà kho của hệ thống!”
“Ta con me nó! Vậy cmn khi ngươi cho ta cái tất chân kia, sao ngươi không cất trong kho hàng?”
Tần Kha nhịn không được mà miệng phun hương thơm với hệ thống!
Lý Minh cố nén xúc động muốn xiên người, yên lặng xiết chặt nắm đấm!
Hơn một trăm?
Hai cái tên ngu xuẩn này đang đùa cái gì vậy?
Sợi dây chuyền này chính là hàng định chế, là do nghệ thuật gia nổi tiếng thế giới chế tạo!
Chỉ tiền phí chế tạo thôi cũng đã mấy chục ngàn rồi! Là mấy chục ngàn, hiểu không?!
Móa!
Nếu biết hai con hàng này đến rồi!
Lão tử đã nhanh một chút, tặng Hứa Diệu Âm luôn từ đầu rồi!
“Người có lòng, thật ra không cần tặng quà gì, còn nhiều hoa hồng như vậy nữa!”
Hứa Diệu Âm khách khí tiếp nhận sợi dây chuyền!
Nàng cũng không ngờ Lý Minh sẽ làm như vậy, đã phát người đến bố trí trước, cả phòng đều là hoa hồng và bóng bay!
“Đây lầ ta phải làm, ta biết ngươi thích hoa hồng, nếu không phải sợ nhiều quá không có chỗ đứng, thì ta đã mua hết tất cả hoa hồng ở Vân Thành đến đây cho ngươi xem!”
“Vì sinh nhật của ngươi, ta còn chuyên môn học một bài đàn piano, liền đàn cho ngươi nghe!”
Hứa Diệu Âm có chút không chịu nổi sự nhiệt tình của Lý Minh: “Thật sao?”
“Đúng! Nếu như ngươi không để ý, bây giờ ta liền đàn cho ngươi nghe!”
Thấy Lý Minh có lòng, Hứa Diệu Âm cũng gật đầu!
Lý Minh ưu nhã đi đến bên cạnh chiếc piano trong phòng, rồi ngồi xuống!
Hít một hơi thật sâu!
Ngón tay rơi trên phím đàn!
Bắt đầu biểu diễn của hắn!
Toàn bộ phòng đều là tiếng đàn piano quanh quẩn!
Lý Minh cũng rơi vào trạng thái vong ngã!
Vì chúc mừng sinh nhật Hứa Diệu Âm, hắn đã điên cuồng luyện bài này mấy trăm lần!
Tin rằng Hứa Diệu Âm nhất định sẽ bị cảm động!
Một loạt hành động, nước chảy mây trôi!
Nghe thấy phía sau có người nói chuyện, hắn khẳng định bọn họ nhất định đang tán dương kỹ thuật của mình!
Trong lòng không khỏi đắc ý, cộng thêm sảng khoái!
Ba phút sau, hắn thở dài một hơi, đứng lên quay người, đang định cúi đầu đáp lại tiếng vỗ tay của mọi người!
Ai ngờ được, căn bản là không có ai để ý đến hắn!
Tất cả mọi người đều đang chen chúc bên cạnh Tần Kha và Vương Chí Kiệt, nghe hai con hàng này kể lại chuyện phát sinh ở trong chợ đen, ngay cả Hứa Diệu Âm cũng không ngoại lệ.
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh + 678!]
Vương Chí Kiệt ngồi vắt chân trên ghế: “Tình huống lúc đó rất kinh người, đổi thành các ngươi có lẽ đã sợ tè ra quần rồi! Hơn bốn mươi người cầm đao đứng trước mặt ta với Tần Kha, hai chúng ta lại không thèm chớp mắt dù là một cái!”
Đổng Phong lẩm bẩm: “Không đúng, Trương Hữu Dung nói trong nhóm chat là chỉ có hai người thôi mà?”
Vương Chí Kiệt nói ra: “Ai nha, khi đó nàng đã sợ đến choáng váng rồi, nào phân biệt rõ mấy thứ này! Các ngươi không tin thì hỏi Tần Kha!”
Tần Kha mọi người nhìn về phía Tần Kha.
Biểu cảm Tần Kha nghiêm túc, nghĩa chính ngôn từ nói: “Có phải bốn mươi hay không thì ta không biết, dù sao từ đầu đến đuôi ta chỉ đánh bảy tám cái!”
Khuếch đại không?
Là có khuếch đại và khoa trương một chút!
Nhưng Tần Kha cam đoan!
Trong lời nói của hắn và Vương Chí Kiệt, chỉ có một chút khoa trương mà thôi! Còn lại đều là sự thật!
Người chung quanh cũng không ngốc!
Nếu thật sự có bốn mươi người của Huyết Nguyệt Giáo xuất hiện ở Vân Thanh, chỉ sợ Huyết Nguyệt Giáo đã đại loạn!