Chương 43: Cửu Ngưỡng Đại Danh

Tần Kha nhiệt tình bắt tay với Ngô Hồng Minh: “Xin chào xin chào, cửu ngưỡng đại danh!”

Ngô Hồng Minh a một tiếng: “Ngươi từng nghe nói đến ta?”

Tần Kha lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Ngô Hồng Minh +200!]

( ̄ェ ̄;) "Vậy ngươi nói cửu ngưỡng đại danh cái gì?"

“Ta học trên Tv!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Ngô Hồng Minh +300!]

Ngô Hồng Minh lấy lại tinh thần: “Ngươi có biết kẻ ngươi vừa đánh ngất là ai không? Hắn là giáo đồ của Huyết Nguyệt Giáo, là Linh giả Nhị cảnh cấp 7!”

“Huyết Nguyệt Giáo!”

Hô hấp của Tần Kha trở nên dồn dập lên!

Ngô Hồng Minh gật đầu: “Không sai!”

Tần Kha suy tư nói: (′`;)? “Danh tự này nghe rất trâu, đây là tổ chức gì?”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Ngô Hồng Minh +200!]

Mẹ nó! Đã không biết, sao ngươi còn ra vẻ kinh ngạc là thế nào?

Ngô Hồng Minh nhếch miệng: “Huyết Nguyệt Giáo… Là một tổ chức tà giáo, tất cả người của bọn họ đều không phải thứ tốt!”

Tần Kha bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi nói như vậy thì ta hiểu rồi!”

Ngô Hồng Minh nói tiếp: “Tiểu tử ngươi lấy ra một cục gạch từ hư không, lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài này, có phải ngươi có một dị năng hệ không gian đúng không?”

“Đúng vậy!”



Ngô Hồng Minh rất hài lòng: “Chuyện vừa rồi, nếu là người bình thường thì phải cảm thấy sợ hãi mới đúng, sao ta thấy ngươi không sợ hãi chút nào?”

Tần Kha gãi gãi đầu, không chút nghĩ ngợi mà lầm bẩm: “Lẽ nào ta không bình thường? Vấn đề này hơi lớn rồi đấy…”

[Đinh… ]

Tần Kha hỏi ngược lại: “Vậy nếu là ngươi, ngươi có sợ hay không?”

Ngô Hồng Minh lắc đầu: “Ta đương nhiên là không sợ!”

Tần Kha ồ một tiếng: “Thì ra ngươi cũng không bình thường!”

[Đinh… ]

Ngô Hồng Minh nhất thời không biết trả lời như thế nào, đưa ra một tấm danh thϊếp: “Ta rất thưởng thức ngươi, sau này có việc gì thì có thể gọi điện thoại cho ta!”

Tần Kha nhìn tấm thẻ trong tay: “Thiên Thượng Nhân Gian…”

? (? ? ? ? ω? ? ? ? )? Ngô Hồng Minh vội vàng giật tấm thẻ lại rồi nhét vào túi, lại kín đáo đưa cho Tần Kha một tấm khác: “Cầm nhầm cầm nhầm, tấm thẻ vừa rồi là ta nhặt ở trên đường!”

Tần Kha sảng khoái nhận lấy danh thϊếp: “Ngươi là người của Trấn Linh Cục? Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là chức vị cũng không thấp?”

Nói đến việc này, Ngô Hồng Minh lại hơi ưỡn ngực lên, khoe khoang huy chương ở trên ngực: “Tạm được!”

Tần Kha nói ra: “Nói đến thì đúng là có việc cần làm phiền ngươi, xin hỏi các ngươi có thiếu bảo vệ không?”

Ngô Hồng Minh hơi hoang mang: “Bảo vệ? Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi muốn làm bảo vệ ở cục chúng ta?”

“Không phải ta, là cha ta! Gần đây hắn mới thất nghiệp, đang lo không tìm được việc làm! Tin tưởng ta, cha ta là chuyên nghiệp! Hành nghề hơn mười năm, có kinh nghiệm phong phú! Tất cả những nơi hắn từng trông coi, đều không xảy ra việc gì cả! Chỉ cần hắn làm việc ở chỗ của các ngươi, ta cam đoan ngay cả một con chó cũng không thể chạy vào!”

Ngô Hồng Minh cười nói: “Ngươi còn rất hài hước!”

Tần Kha chớp chớp mắt: “Thật sao? Ta không nói đùa, ta nói thật! Nếu ngươi đồng ý cho một cơ hội, ngày mai, không, chiều nay ta sẽ bảo cha ta qua phỏng vấn!”

[Đinh… ]



Từ trong ánh mắt lấp lóe của Tần Kha, Ngô Hồng Minh có một kết luận, tên tiểu tử này không nói đùa thật, hắn có thể làm được thật!

“Việc này… chờ khi nào chúng ta cần thuê bảo vệ thì lại liên lạc với ngươi đi! Không nói nữa, ta phải đi rồi!”

Tần Kha lập tức nói: “Còn có một việc… Ta bắt tội phạm thay các ngươi, mà không có phần thưởng gì sao? Cũng ví dụ như tặng ta Băng Hỏa Tinh hoặc Phượng Tiên Hương gì gì đó! Cũng không phải ta muốn ban thưởng, mà chỉ là tò mò nên hỏi một chút thôi!”

[Đinh… ]

Ngô Hồng Minh: “Nếu như ngươi muốn, ta có thể xin cho ngươi một cái cờ thưởng!”

“Cờ thưởng? Tần Kha hơi thất lạc: “Được rồi, dù sao có cũng hơn không! Vậy thì ta đi theo các ngươi lấy cờ luôn hay là? Hoặc là đưa tiền mặt cũng được!”

[Đinh… ]

Ngô Hồng Minh: Ta nói bừa một câu, ngươi lại cho là thật?

“Ngươi cứ chờ ở nhà đi, chờ làm xong cờ thưởng thì ta sẽ phái người đưa qua, không nói nữa, ta phải đi thật!”

Đi được vài bước, Ngô Hồng Minh dừng lại, quay đầu nói: “Không đúng, chắc là có ban thưởng! Kẻ bị ngươi đánh ngất là tội phạm được treo thưởng, tiền thưởng là 120 ngàn! Nói không chừng ta có thể xin cho ngươi thật!”

Nghe thấy 120 ngàn, trái tim Tần Kha lập tức đập thình thịch: “12 ngàn? Thật không?”

Ngô Hồng Minh gật đầu: “Ừm, dù sao người là bị ngươi đánh ngất! Ngươi về chờ tin tức đi, không có gì bất ngờ thì ngươi có thể cầm được khoản tiền này!”

Tần Kha liên tục vẫy tay tạm biệt: “Được được được, Ngô đại ca đi thong thả! Trên đường tuyệt đối đừng gặp tai nạn! Nhớ kỹ, nhất định phải liên hệ ta!”

[Đinh… ]

Ngô Hồng Minh: Cái miệng nhỏ như lau mật!

“Ọe ọe!”

“Ọe ọe!”

Hai người Vương Chí Kiệt và Trương Hữu Dung vẫn còn đang nôn ọe tại chỗ.