Chương 40: Người Trẻ Tuổi Bây Giờ Dều Ác Như Vậy Sao

Tốc độ của hai người kia rất nhanh, người bình thường căn bản không có tốc độ nhanh như vậy!

Phía sau hai người áo đen là mười mấy người mặc đồng phục.

Vương Chí Kiệt lẩm bẩm: “Là người của Trấn Linh Cục, hai người mặc áo đen này là ai, thế mà lại bị mười mấy người của Trấn Linh Cục đuổi theo!”

Dưới sự đuổi bắt của mười mấy Linh giả của Trấn Linh Cục, hai người áo đen chạy đến trước mặt mấy người Tần Kha liền không chạy nữa!

Trước mặt bọn họ là một chiếc máy bay trực thăng, đã chặn đường tiến lên của họ!

Ba người nhảy xuống từ máy bay trực thăng, độ cao mấy chục mét mà bọn họ vẫn bình yên vô sự!

Một người trong hai tên áo đen thầm mắng một tiếng: “Đã bao ngươi đừng chạy vào trong này rồi!”

Tên con lại cũng mở miệng mắng: “Ta con mẹ nó nào biết được, ta lại không biết đường!”

Hai người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía bốn người trẻ tuổi đứng ở đầu hẻm nhỏ.

Tần Kha: Ừm, nói thật, khi hai người này dừng lại ở trước mặt ta, ta đã có một loại dự cảm xấu rồi!



Tần Kha có ý đồ phản kháng…

Vương Cương có ý đồ phản kháng…

Trương Hữu Dung có ý đồ phản kháng…

Vương Chí Kiệt không dám phản kháng…

Mười mấy giây sau.

Bốn người bị hai tên áo đen bắt vào trong một cửa hàng ở bên cạnh.

Tên áo đen cao to lực lượng ra tay rất tàn nhẫn!

Trực tiếp tát chủ tiệm dám bảo hắn đi ra, không chờ chủ tiệm kịp đánh trả, liền một cước đá bay ra ngoài!

Ông chủ phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt nhắm chặt, cũng không biết là chết hay là ngất!

Tiếp đó, tên áo đen này đứng ở trước cửa, gào lên với người của Trấn Linh Cục ở bên ngoài.

“Chúng ta có bốn con tin, hơn nữa còn là bốn học sinh! Nếu các ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ gϊếŧ chết con tin!”

“Ta cho các ngươi mười phút, mau thả người của chúng ta ra!”



“Mười phút sau, nếu như không nhìn thấy người của chúng ta, ta liền gϊếŧ một con tin! Sau đó cứ cách năm phút lại gϊếŧ thêm một con tin!”

Tên áo đen nói xong thì đóng cửa lại.

Lại quay sang nói với tên mặt có hình xăm: “TÌm mấy sợi dây trói bọn họ lại đi!”

Tiếp đó, lại uy hϊếp bốn người Tần Kha: “Bốn người các ngươi thành thật một chút cho ta! Muốn sống thì phối hợp! Muốn chết thì ta cho các ngươi toại nguyện!”

Tên có hình xăm trên mặt trói Tần Kha và Trương Hữu Dung lại, sau đó lại trói Vương Chí Kiệt.

Chỉ là phương thức bị trói của Vương Chí Kiệt có hơi xấu hổ!

Đến lượt Vương Cương, sắc mặt hắn lại lúc trắng lúc xanh!

Mặc dù rất sợ, nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm để nói ra: “Hai vị đại ca, có thể cho ta đi vệ sinh trước không?”

Mặc dù không xác định trong tiệm này có nhà vệ sinh hay không.

Tên có hình xăm quát to: “Nói nhảm ít thôi, thành thành thật thật cho ta!”

Vương Cương một tay che mông, cầu khẩn nói: “Đại ca, coi như ta van ngươi, ta thật sự không nhịn nổi!”

Tên áo tên to con lạnh lùng nói: “Nhịn không được thì ị trong quần đi!”

Vương Cương lắc đầu: “Không được! Cầu các ngươi, hai người các ngươi đều là người tốt, để cho ta đi vệ sinh đi mà!”

Tên có hình xăm tức giận nói: “Nói không được là không được! Không muốn chết thì ngồi xuống cho lão tử! Lại lảm nhảm nữa thì gϊếŧ chết ngươi!”

Đối mặt với lời đe dọa, Vương Cương cũng không dám yêu cầu nữa!

Hắn cắn chặt hàm răng, cố gắng áp chế và khóa chặt ‘hoa cúc’ của mình!

Một đợt không yên tĩnh, một đợt lại phun trào!

Trong bụng giống như có một đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ nổ tung!

Tiếp theo là đầu đạn thứ hai, đầu đạn thứ ba!

Cuối cùng, dường như hắn đã hạ quyết tâm lớn lao nào đó, quay sang nhìn về phía ba người Tần Kha: “Các ngươi quay người qua chỗ khác!”

Tần Kha quá sợ hãi: (;? Д? i|! ) “Cái đệch, không phải đâu!”

Vương Chí Kiệt nhìn cửa tiệm không rộng rãi này: “Cương ca, van ngươi, cho dù chết thì ngươi cũng nên cho ta chết thoải mái một chút!”



Vương Cương nổi giận gầm lên một tiếng: “Bảo các ngươi quay người qua chỗ khác thì quay đi, nhanh lên! Trương Hữu Dung, ngươi nhắm mắt lại, coi như ta van ngươi!”

Trương Hữu Dung ngồi dưới đất còn chưa tỉnh hồn lại, nàng cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Ngay khi nàng vừa mới nhắm mắt lại, Vương Cương đã không nhịn được!

Hắn chạy như một làn khói đến một góc hẻo lánh, cởϊ qυầи ngồi xổm xuống!

Phẹt phẹt…

Tần Kha tức đến xạm mặt lại, chôn mũi lên bờ vai của Vương Chí Kiệt.

Hắn thề!

Đời này sẽ không bao giờ hạ thuốc Vương Cương nữa!

(#°Д°)! !

Hai tên áo đen cũng bị hành động của Vương Cương làm cho mờ mịt! Toàn thân cứng đờ!



Bên ngoài cửa hàng.

Người của Trấn Linh Cục đã tụ tập lại một chỗ.

Thủ lĩnh trầm giọng nói: “Lập tức điều tra thân phận của bốn người trẻ tuổi kia! Đi tìm người, xem xem có thể lấy được camera giám sát ở trong tiệm hay không.”

“Lão đại, đã lấy được camera rồi!”

Thủ lĩnh gật đầu: “Rất tốt, chỉ hi vọng bọn họ không phá camera!”

Mười người của Trấn Linh Cục đều đưa mắt nhìn về phía laptop bên cạnh.

Trong nháy mắt, tất cả đều kinh ngạc!

Σ(°△°

“Cái quỷ gì thế này!”

“Cái đệch, người trẻ tuổi kia đang làm gì vậy?”

“Người trẻ tuổi bây giờ đều ác như vậy sao!”

“Đồng tình với ba tên học sinh còn lại!”