Lão ba: “Ta cũng hi vọng ta là Linh giả.”
Nói như vậy là không phải rồi?
Lão ba lại ân cần: “Không khỏe thì nghỉ ngơi một chút đi, thật sự không chịu được thì đi bệnh viện.”
Dù bình thường lão ba rất không đứng đắn, Tần Kha không đứng đắn cũng là cha nào con đấy thôi.
Nhưng không thể không nói, lão ba không đứng đắn này vẫn rất yêu thương con trai mình.
Tần Kha đóng cửa phòng lại.
Đối với hắn mà nói, cái thế giới này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc là mọi người chung quanh, xa lạ là hoàn cảnh chung quanh.
Cũng ví dụ như dị năng và linh nguyên là cái quỷ gì?
Muốn biết tất cả, biện pháp đơn giản nhất chính là lên mạng tìm hiểu.
Tần Kha ngồi trước màn hình máy tính, vừa mở website ra.
Mấy cái hot search đã nhảy lên.
“Chấn kinh, thiếu niên nào đó ở Vân Ảnh Thành nhận được một loại dị năng đặc thù, có thể khống chế bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, có thể to có thể nhỏ!”
“Trời ạ! Ba trăm con heo Hỏa Linh của công ty sinh vật nào đó đột nhiên kêu thảm lúc nửa đêm, là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức xã hội không còn?”
“Không dám nhìn không dám nhìn, sinh viên đại học Linh giả bị dị thú lây nhiễm trong Linh vực, đêm khuya trở về ký túc xá liền bộc phát thú tính, lại làm thế này với ba tên bạn cùng phòng . . .”
Nhìn hot search trước mắt, Tần Kha có chút há hốc mồm.
Cái đầu nho nhỏ đã tràn đầy nghi vấn.
Một tiếng trôi qua.
Thế giới quan của Tần Kha lại sụp đổ lần nữa, rồi lại thành lập lần nữa.
Thế giới này, đã không phải là thế giới cũ.
Bây giờ, cũng không phải năm 2022, mà là năm 438 lịch Khôi Phục.
Hơn 400 năm trước, đột nhiên xuất hiện mấy cảnh cổng liên thông với thế giới khác.
Phía sau mỗi một cánh cửa, đều có vô số dị thú, nhiều không đếm xuể.
Ban đầu, mọi người còn có thể dựa vào vũ khí nóng để đối phó với đám dị thú bên trong Linh Vực này.
Nhưng theo dị thú càng ngày càng mạnh hơn xuất hiện, thậm chí còn có dị thú biết dùng dị năng.
Chơi không lại, thật sự chơi không lại đám bật hack này.
Nhưng cũng may là có ‘Dị Giới Chi Môn’ xuất hiện.
Khiến cho nhân tộc cũng xuất hiện một đám anh tài kiệt xuất.
Dị Giới Chi Môn xuất hiện, khiến cho địa cầu bắt đầu khôi phục linh khí.
Chỉ cần có thể chất của Linh gia, trong cơ thể sẽ xuất hiện linh nguyên, liền có thể tu hành.
Nắm giữ dị năng, cũng trở thành bật ‘hack’ như dị thú.
“Như vậy. . . ta xuyên qua rồi?”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Phú Quý + 999!]
Cạnh!
Cửa phòng bị mở ra.
Một cô gái dáng người cực đẹp mặc quần short jean đi vào, trong tay còn cầm cái nồi.
Nàng nhìn chỗ giấy vệ sinh, lại nhìn em trai Tần Kha ngồi trước máy tính.
“Con heo kia, đi ra ăn cơm!”
“Ok Peppa Pig!”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tần Thiên Tuyết + 100!]
“Ngươi chán sống rồi đúng không? Có tin ta gõ chết ngươi không?”
Đi ra ngoài, vẫn là một nhà ba người ngồi ăn cơm như mọi khi.
Lão ba đang gắp một miếng thịt đột nhiên hỏi: “Thế nào, linh nguyên xuất hiện chưa?”
Tần Kha lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Chỉ cần có thể chất Linh gia là có thể vào học lớp Linh giả.
Mà chỉ cần trong cơ thể xuất hiện linh nguyên, thì mới có thể tình là Linh giả.
Bằng không, chính là thể chất phế.
Nhưng Tần Kha không hề lo lắng.
Tuy rằng bây giờ trong thân thể hắn vẫn chưa có linh nguyên, nhưng hệ thống đã cho một đạo cụ an ủi, thứ đó có thể để linh nguyên xuất hiện sao?
Ban đầu, hắn vừa vừa mới định lấy ra rồi uống hết.
Nhưng Tần Thiên Tuyết đột nhiên gọi hắn ra ăn cơm, nên không thành công.
Lão ba an ủi: “Không sao, cứ thoải mái đi, bây giờ không có cũng không cần cưỡng cầu.”
“Có vẻ như ngài không hề sốt ruột thay ta?”
“Có chứ, ta đang sốt ruột đến sắp chết rồi này!”
A Thượng Đế!
Nhìn cái diễn giả chưa kìa!
Tần Thiên Tuyết lại nói: “Lớp các ngươi bây giờ, cũng chỉ còn hai người chưa có linh nguyên, ngươi là một người trong đó, chỉ hi vọng ngươi không phải là thể chất phế.”
Tần Kha lại nhìn về phía Tần Thiên Tuyết: “Lão tỷ, ngươi cũng là Linh giả?”
Lão ba chợt dừng gặp thức ăn, đưa tay sờ trán Tần Kha.
“Không phát sốt mà.”
Tần Thiên Tuyết nói: “Ta nghe nói đoạn thời gian trước, có người bị sét đánh xong thì trong cơ thể liền xuất hiện linh nguyên. Dự báo thời tiết nói tối hôm nay có mưa to, hay là lát nữa đi mua cây cột thu lôi thử một chút?”
Tần Kha:???
Lão ba đặt đũa xuống, ra vẻ đoàng hoàng nói: “Thiên Tuyết, sao lại nói như vậy, mua một cái không mất tiền sao? Lát nữa ta đi mượn là được!”
Cơm nước xong xuôi, sau khi xác định Tần Kha không có bệnh gì, lão ba liền phủi mông rời đi.
“Đi đây, hai người các ngươi rửa bát đi, ta đi chơi mạt chược.”
Tần Kha ngồi trên ghế sa lon hỏi: “Lại đi cùng Vương di?” (di = dì cô)
“Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Ý của ta là, ngài đi chơi mạt chược với nàng, đến giờ vẫn chưa từng thắng.”
“Sao ngươi biết ta không thắng nổi?”
“Cái này còn phải hỏi sao? Mỗi lần ngài đi đánh mạt chược với nàng, đều cầm chỉ 200 đồng, mỗi lần trở về, đều không có nhiều hơn số này.”
“Đó là nhìn thấy nàng nuôi hai đứa bé vất vả, thắng xong ta lại trả lại cho nàng.”
Không cần tiền? Vậy cần cái gì?