Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?

Chương 39: Hướng Chết Mà Sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi trải qua một con đường dài dằng dặc, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng, liền âm thầm thở phào một hơi.

Chỉ tám mươi mét ngắn ngủi, với hắn lại xa xôi như con đường thỉnh kinh!

Bây giờ, chỉ cần kiên trì thêm vài mét nữa là đến rồi!

Vất vả lắm mới đi đến cửa nhà vệ sinh công cộng, lại bị một người đàn ông trung niên gầy tong teo chặn lại: “Tiểu huynh đệ, ngươi muốn làm gì?”

Vương Cương nhìn wc phía sau người này: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Trung niên đã bị Tần Kha thu mua thản nhiên nói: “Nhà vệ sinh này đang sửa chữa!”

Vương Cương hơi khom người, kẹp chặt hai chân, giọng nói yếu ớt: “Vậy ta muốn đi vệ sinh thì làm sao bây giờ?”

Trung niên chỉ cho Vương Cương một phương hướng: “Ngươi có thể quay lại 200 mét, bên kia còn có một cái nhà vệ sinh công cộng, hơn nữa còn rộng rãi hơn bên này.”

Vương Cương xoay người, nhìn cái wc ở cách tận 200 mét kia, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống!

A no!

Lúc này, hai thanh niên tài tuấn lại đi ngang qua.

Tần Kha: “A Vương Cương, ngươi sao thế? Sao trên người toàn mùi thối? Lẽ nào là ị ra quần rồi?”

“Tần Kha!!!!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Cương +999!]

Từng hạt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trán của Vương Cương!

Hắn hận không thể xông lên liều mạng với Tần Kha ngay tại đây!

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm!

Vương Chí Kiệt buồn bã nói: “Nhìn dáng vẻ này của hắn, chắc là ăn cái gì hỏng bụng rồi!”

Vương Cương hít sâu một hơi, bây giờ hắn không muốn nói gì cả.

Xoay người, nện từng bước chật vật, từng bước từng bước đi về phía nhà vệ sinh công cộng ở cách đó 200 mét.

Đi được một nửa, thật sự là không đi nổi nữa.



Ánh mắt Vương Cương nhìn về phía con hẻm nhỏ ở bên cạnh.

Nhưng coi như đi vào trong con hẻm nhỏ này, chỉ cần người đi qua liếc nhìn vào thì vẫn có thể nhìn thấy hắn!

Nhưng cũng may là trời không phụ lòng người, bên cạnh còn có mấy khối bìa cát tông, cho hắn một hi vọng sống sót!

Nhân lúc không có ai chú ý, hắn cầm mấy tấm bìa đi vào trong hẻm nhỏ!

Vừa cởϊ qυầи, còn chưa kịp ngồi xổm xuống, hắn đã không thể nhịn được, vội vàng dùng bìa để che chắn cho mình!

Vài giây đồng hồ sau, lông mày Vương Cương hơi giãn ra!

Đang lúc Vương Cương chuẩn bị phát triển mạnh mẽ, giọng nói của Tần Kha chợt vang lên ở đỉnh đầu: “Vương Cương, ngươi đang làm gì nha?”

Vương Cương ngẩng đầu nhìn Tần Kha, nổi giận gầm lên: “Cút!”

Tần Kha quay người hô: “Trương Hữu Dung, Vương Cương ở đây này!”

Vương Cương nghe vậy thì lập tức sợ: “Đừng! Đừng gọi! Kha ca, coi như ta van ngươi! Ngươi là tổ tông của ta, ngươi là tổ tông của ta được chưa! Tuyệt đối đừng gọi!”

Nhưng tất cả đã muộn, giọng nói của Trương Hữu Dung vang lên ở đầu hẻm: “Sao thế?”

Vương Cương vừa khống chế không cho hồng thủy phun trào, vừa dùng ánh mắt cầu khẩn để nhìn Tần Kha, âm thanh run run rẩy rẩy: “Kha… Kha ca, van ngươi, để nàng đi đi! Để nàng đi đi!”

Đôi mắt tràn ngập trí tuệ của Tần Kha chớp chớp hai cái, lại thấy hắn gật đầu, dáng vẻ như ta hiểu.

Quay người nói với Trương Hữu Dung: “Vương Cương nói để ngươi đi đi!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Cương +1000!]

“Hắn bị sao thế?”

Trương Hữu Dung tiến lên một bước.

Vừa đến đầu ngõ, từng tia từng sợi mùi vị để người ta kinh hãi đập vào mặt!

Dù sao cũng là người sống vài chục năm, Trương Hữu Dung tự nhiên biết là có chuyện gì.

“Vậy ngươi nói cho hắn biết là ta đi trước!”

Nghe thấy Trương Hữu Dung rời đi, Vương Cương âm thầm thở phào một hơi!

Tần Kha che mũi nói: “Vậy chúng ta chờ ngươi ở ngoài, lát nữa mời ngươi uống trà sữa!”



Vương Cương cắn răng: “Ta uống cái xxx!”

Tần Kha nhíu mày lại: “Ngươi mà như vậy, ta liền gọi Trương Hữu Dung trở về!”

Vương Cương nghe xong lập tức ỉu xìu: “Kha ca, ta sai rồi!”

“Lúc này mới ngoan nha!”

Bởi vì mùi vị thật sự là một lời khó nói hết, Tần Kha cũng không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!

Vừa đi ra khỏi đầu hẻm nhỏ.

Bỗng nhiên một tiếng nổ ‘ầm’ vang lên!

Toàn bộ con đường lập tức trở nên hỗn loạn!

Tần Kha cũng đầy mờ mịt, đưa mắt nhìn về phía khói đen cuồn cuộn ở đầu đường phía xa xa!

“Xảy ra chuyện gì?”

Vương Chí Kiệt cũng nhìn về phía đo: “Lẽ nào chim của ai nổ?”

Vương Cương ở trong con hẻm cũng nghe thấy tiếng nổ này!

Hắc nhấc quần lên, mặt đầy suy yếu, dáng vẻ như bị ép khô, đi ra đầu hẻm, nhìn về phía bên kia.

Thấy Vương Cương đi ra, Trương Hữu Dung bị tiếng nổ làm kinh hãi vội vàng tiến lại gần!

Mặc dù da mặt rất dày, nhưng Vương Cương bây giờ vẫn chỉ ước tìm thấy cái lỗ để chui vào.

Trong lúc mơ hồ, Tần Kha nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo đen đang liều mạng chạy về phía bên này!

Một người cao to lực lượng, giống như một con gấu đen đang phi nước đại!

Một người khác nhỏ gầy, trên mặt toàn là đồ đằng! Tựa như là hình xăm!

Người chung quanh đều dồn dập né tránh!

Mặc dù nơi này là chợ đen, có rất nhiều Linh giả!

Nhưng bởi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cộng thêm không biết rõ thực lực của hai người áo đen này, nên rất nhiều người lựa chọn khoanh tay đứng nhìn!
« Chương TrướcChương Tiếp »